Em chỉ cần bình yên bên nhau, vậy là đủ rồi. Em biết ngoài kia có nhiều bạn gái giỏi giang và độc lập, hy vọng anh sẽ tìm thấy em dù em không nổi bật mấy và chúng ta có thêm nhiều cơ hội tìm hiểu về nhau. Mong sau bài viết này, em sẽ tìm được anh - một nửa còn thiếu
Video TikTok từ Nguyễn Hồng Lượm (@nguyenhongluom): "Việc của em là yêu anh , có mưa giông thì để anh lo, chẳng hứa xua được mây đen ,nhưng bình yên khi bên anh 🥰🥰🥰#xuhuong #đungnguoidungthoidiem". Đúng Người Đúng Thời Điểm #2.
Bài hát: Bình Yên Bên Anh - Aki Ngọc Duy. Phiền lo chi em ngày tháng bên cạnh anh. Bình yên trên vai và trái tim yêu đời. Từng ngày trôi qua. Luôn rạng ngời như sắc hoa. Cùng tia nắng trong hạnh phúc với muôn hoa. Bình minh đang lên là có anh ở đây. Cầm tay em đi tận cuối nơi chân
Bình Yên Bên Anh. 7.2/ 10. 17425. Theo dõi. Con gái mày đẹp, mày bán trinh nó đi là đủ tiền trả nợ, có khi dư được ít làm vốn
Sáng thức dậy, tôi thấy cô ấy đang cười bên cạnh. Bình yên ở bên anh sau bao khó khăn, vất vả của cuộc sống, lại vuốt ve và ôm anh vào lòng: “Này người phụ nữ, anh ở đây, bình yên bên em, em nhé!”. Chỉ vậy thôi, tôi đã thấy cuộc sống tươi đẹp biết bao. Anh
Ngày Hạnh Phúc - Bằng Cường, Thùy Linh. 2. Lời Từ Trái Tim Anh - Phan Mạnh Quỳnh. 3. Anh Là Của Em - Karik. 4. Cùng Anh - Ngọc Dolil, Hagi, Stee. 5. Yêu Anh - Hoàng Yến Chibi.
WBAD. Fisherman Kim Hyun-ho finds no peace when he lies down at căn hộ tại dự án luôn khiến chủ nhâncó cảm giác thoải mái, bình yên khi về với tổ ấm của apartments at the projectalways make the owner feel comfortable, peaceful when returning với không khí trong lành bạn sẽ thấy lòng mình bình yên khi đứng giữa nơi fresh air you will find your heart peace when standing in the middle of để hơi thở của bạn được bình yên khi bạn thư giãn chân và bàn your breathing be peaceful as you allow your legs and feet to tim và tâm hồn tôi rất bình yên khi tôi có cây kéo trong tay và những tờ giấy nhảy múa giữa những lưỡi kéo”,My heart and soul are at peace when I have the scissors in hand and the paper dances between the để hơi thở của bạn được bình yên khi bạn thư giãn chân và bàn your breathing be at peace as you relax your legs and khách đến tham quan dường như đều có chung một cảm nhận bình yên khi hít hà mùi hương ngọt ngào của hoa lá và hòa mình thực sự vào thiên nhiên giữa lòng thành seem to have a common sense of peace when inhaling the sweet smell of flowers and blending into the true nature in the middle of the busy tục làm những gì bạn cần làm trong thời điểm này, đọc thư điện tử của bạn, thực hiện các công việc hàng ngày của bạn, nhưng với cảm giác tĩnh lặng giữa sự hỗn loạn, kết nối với vô hạn, vô cùng xung quanh bạn,Continue to do what you need to do in this moment, going through your email, doing your daily tasks, but with a sense of stillness in the middle of the chaos, a connection to the infinite all around you,Sau khi trung úy Đức Horstmayer Daniel Brühl, trung úy Gordon người Scotland Alex Dương xỉ, và trung úy Pháp Audebert Guillame Canet tổ chức một cuộc ngưng bắntrái phép, những người lính từ bít tất các bên dành sự khác biệt của họ và san sẻ một phút chốc bình yên khi họ ăn mừng kỳ nghỉ cùng German lieutenant HorstmayerDaniel Brühl, Scottish lieutenant GordonAlex Ferns, and French lieutenant AudebertGuillame Canet organize an unauthorized truce,soldiers from all sides set aside their differences and share a moment of peace as they celebrate the holiday will be peace on earth when the rights of all are phải bạn cảm thấy bình yên khi được bao quanh bởi những cánh đồng xanh và bầu trời xanh không?
Tâm sựHẹn hò Thứ năm, 6/5/2021, 1430 GMT+7 Chào em - người con gái anh đang tìm kiếm. Chàng trai miền Tây này chỉ có tấm lòng chân thành đi tìm em. Bằng lòng đi em về với quê anh, Gò Công nơi đất lành chim đậu và một dòng sông xanh... Sẽ đẹp làm sao khi hai ta nắm tay nhau đi trên những con đường, ruộng lúa xanh rì, cùng kể nhau nghe những câu chuyện về cuộc sống đời thường sau những ngày vất vả ở đất Sài thành hơi sến súa phải không? Anh sinh ra và lớn lên ở vùng đất Tiền Giang phù sa màu mỡ. Quê hương anh không có vườn cây ăn trái trĩu cành, nhưng có những cánh đồng lúa trĩu vàng, mảnh vườn trồng hoa màu tươi Sài Gòn sống và lập nghiệp được 8 năm, mỗi ngày anh đi làm rồi về nấu ăn, nhưng ăn với mấy đứa bạn nam cùng phòng nên không còn ngon nữa. Nếu em xuất hiện thì quá tốt. Anh không tự hào mình nấu ăn ngon, nhưng nếu em không chê, anh sẵn sàng trổ tài cùng em thưởng thức. Nếu em thích nấu ăn thì quá tốt. Mình cùng nhau nấu những bữa cơm sau giờ tan làm, cùng ăn và rửa bát. Anh không ngại cùng em san sẻ gánh nặng. Vì cuộc sống quá nhiều lo toan, anh muốn em được bình yên khi bên anh, cùng vui vẻ, cùng già không có tài lẻ hay ca hát gì, nhưng rất thích nếu em hát hay không bằng hay hát. Thỉnh thoảng, anh hay làm vài ly cùng đồng nghiệp và bạn bè, nhưng biết điểm dừng chứ không bê tha. Em yên tâm em cùng quê, mỗi tuần ta cùng về quê, chăm sóc gia đình hai bên. Anh không hoa mĩ như những chàng trai tuổi teen bây giờ, có thể nói anh hơi "ông cụ non" một chút, nhưng không đến nỗi cổ hủ và bảo thủ đâu. Trong cuộc sống, chia sẻ và lắng nghe nhau là điều cần thiết em từng trải qua 2 mối tình, nhưng có lẽ duyên chỉ dừng ở đó. Duyên nợ của anh ơi, em mau xuất hiện nhé. Anh vẫn đợi em này. Hẹn gặp em vào một chiều vàng nắng. Anh không quan trọng tuổi tác, miễn sao ta luôn vì nhau bỏ qua tất cả để hạnh phúc trọn giả gọi vào số 09 6658 1270 giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc Họ tên Duy Tuổi 28 tuổi Nghề nghiệp Kỹ thuật Nơi ở Quận Tân Phú, TP Hồ Chí Minh Giới tính Nam
Bài hát Bình Yên Bên Anh - Aki Ngọc Duy Phiền lo chi em ngày tháng bên cạnh anh Bình yên trên vai và trái tim yêu đời Từng ngày trôi qua Luôn rạng ngời như sắc hoa Cùng tia nắng trong hạnh phúc với muôn hoa Bình minh đang lên là có anh ở đây Cầm tay em đi tận cuối nơi chân trời trọn đời bên em Anh là ngày mai nắng lên Bầu trời cao bao vì sao nguyện minh chứng Và giờ đây anh đây anh yêu em thương em ngày tháng năm Thanh Bình Cầm tay em đi nguyện ước cùng em đến muôn đời em là nhà anh nóc anh là hơi ấm trong ngày giá lạnh bên anh Và giờ đây anh yêu em thương em .người hãy nghe anh này Thề trong non cao là có tình anh mãi đong đầy Như là ngàn con sóng xô bờ em đấy trong hạnh phúc với yêu thương Riêng mình em
[G]Em có nhớ ngày lần đầu khi [Am]ta quen nhau[C]Ánh mắt bối rối lời nói [D]ngại ngùng[G]Rồi thời gian làm cho anh [Am]yêu em hơn[C]Nhớ tới bóng dáng của em nhiều [D]thêm[G]Chợt lòng bồi hồi ngồi nhìn [Am]em rất lâu[C]Anh như mê say mỗi khi nhìn [D]ánh mắt em[G]Nhịp đập rộn ràng từng hồi từ [Am]trong trái tim[C]Suy tư trong anh giờ đây muốn [D]nóiBình yên bên [G]anh dựa vào vai anh cùng nhau đón [Am]ánh hoàng hôn bình minh[C]Nắm lấy đôi tay anh mình cùng dạo [D]quanh khắp nơiBình yên bên [G]anh đừng rời xa anh chỉ cần bên [Am]nhau như thế thật lâu[C]Giữ lấy những kỷ niệm dành cho mai [D]sau đã có nhau trong [G]đờiRAP[G]Em ơi hãy lắng nghe con tim [Am]anh đang nói tình yêu anh ngọt ngàoNhư là [C]bao dòng sữa không một chút vị đắng như những [D]giọt cafe thế nên em đừng loBiển [G]xanh bao la cùng nhau đi qua dù [Am]cho muôn nơi chỉ cần bên nhauThì bình [C]yên sẽ mãi luôn ở cạnh bên ta hạnh phúc [D]sẽ dâng trào như muôn vàn đóa hoa Danh sách hợp âm Click để tắt Chưa có bản Tab nào cho bài hát này Nếu bạn thấy hợp âm có sai sót, bạn có thể bình luận ở bên dưới hoặc gửi góp ý bằng nút Báo lỗi. Ngoài ra bạn cũng có thể chỉnh sửa hợp âm bài hát có sẵn và lưu thành phiên bản cá nhân bằng cách nhấn nút Chỉnh sửa hợp âm.
1. Du ngồi café một chiều tan tầm, trú ở một góc Hà Nội khuất gió và thưa tiếng nói cười. Cô gái nhỏ ngồi chiêm nghiệm những gì vừa lướt qua đầu mình và tự nhiên môi nhoẻn một nụ cười xinh. Đã quá mông lung để có thể xác định đâu là “duyên”, đâu là “phận”. Có lẽ cuối cùng vẫn phải để sự lựa chọn ngẫu nhiên của trò chơi số phận an bài cho mỗi người, còn Du cứ an nhiên đi trên con đường mình đã chọn. Ở nơi cuối đường, có thể Duy Anh vẫn ở đó và chờ đợi, cũng có thể chẳng còn ai nữa. “Tách!” Du quay lại, nhìn thấy một anh chàng đang đưa máy ảnh lên chụp khuôn mặt nhìn nghiêng của mình. Du hơi ngạc nhiên xong cũng vẫn chờ một câu trả lời hay một câu giải thích gì đó. - Anh đã muốn chụp một tấm ảnh em cười, nhưng xem ra em không cười ảnh lại đẹp hơn. Anh ta đi đến bên cạnh Du, đưa cho Du xem bức ảnh trong màn hình vừa chụp. Đến Du còn ngỡ ngàng, không nhận ra mình nữa. - Cái không gian lãng đãng, mặt buồn kiểu lãng đãng, tự nhiên lại thấy em tây tây… Anh ta cười. - Anh tên Nam. Làm quen nhé! - Em tên Du. Du chủ động bắt tay ra làm quen với con người trước mặt ngay khi anh ta vừa giới thiệu tên. Thú thật, Du thấy Nam hay hay. Nom cái dáng vẻ “vì nghệ thuật” và cách ăn nói không quá khéo dễ khiến người ta tin tưởng. Và Du là một trong số những người đó. Du sẵn sàng tin một người thông qua trực giác. Chỉ cần cô gái cảm thấy an toàn thì có thể kết thêm một người bạn mới. Huống hồ ở Nam còn có vẻ chân thành hiếm thấy toát ra từ đôi mắt kiên nghị. - Anh tặng em ảnh vừa chụp em nhé! Du khẽ khàng đề nghị. Nam hơi chau mày, đưa tay lên cằm ra chiều suy nghĩ. - Khó khăn lắm anh mới chụp được, hay để anh khao em chầu café làm quen này vậy. Nam cười và ánh mắt như cầu hòa. Du cũng mỉm cười, bất giác thấy lòng nhẹ tênh. Những mảnh vụn của âu lo phiền muộn khi nãy tự nhiên được chấp cánh bay đi mất. Du có một người bạn mới, khá vui tính và thú vị. Cả buổi chiều ngồi nhâm nhi café bên cạnh anh chàng, được kể cho nghe một loạt những câu chuyện cười về việc tác nghiệp của anh ta mới những ngày đầu biết bấm máy. Cuối ngày, khi ra về, anh chàng ngỏ ý xin số điện thoại, Du mỉm cười. - Nếu có ngày gặp lại anh lần nữa, em sẽ chủ động lưu số điện thoại của anh! - Vậy chắc sau lần đó, nếu vô tình “có ngày em gặp lại anh lần nữa” em sẽ chủ động liên lạc với anh. Có đúng không? Nam nháy mắt, Du hơi bất ngờ vì bài cũ đã bị nắm thóp. Du vẫn hay dùng cách này để từ chối lời làm quen hay xin số điện thoại của mấy anh chàng vệ tinh xung quanh mình. Mới ban đầu sẽ rất hào hứng để làm quen, ngay sau đó tưởng như cô nàng sẽ dễ dàng cho số vì đã có thời gian nói chuyện và tìm hiểu về nhau thì cô nàng lại lẩn bằng một lý do… không thể củ chuối hơn. Làm sao có ai biết được chắc chắn mình sẽ gặp lại người con gái đó hay không? Và thế nào để gặp được? Nếu gặp được, chưa chắc đã có thể lân la lại gần vì người ta sẽ chẳng thể nhớ mình nếu khoảng thời gian của hai lần chạm mặt là quá xa. Nam hơi ngạc nhiên vì thấy Du có vẻ vui tính, dễ gần, ai ngờ đến việc xin số điện thoại cũng khó khăn như thế. Nhưng Nam cũng không quá quan trọng, dù sao cô bé ấy cũng có cá tính, rất thông minh để từ chối lời mời kết bạn một khi mình không muốn. Nam bắt đầu thấy thú vị và tin vào cái trò gọi là duyên số. Con người ta ở đời đều có duyên số với nhau cả. “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”, chưa lúc nào Nam muốn tin như lúc này. Và Nam nghĩ sẽ gặp lại Du vào một ngày đẹp trời không xa. Hy vọng lúc ấy cô bé sẽ không quên Nam và ú ớ ngay khi Nam tiến tới để bắt tay chào. - Ok em! Mà này, nếu không có “lần sau” thì anh cũng không có cách nào trả lại em tấm ảnh này đâu nhé! Nói rồi Nam đi vội, bước chân nhanh ra khỏi quán, vừa lúc ấy Du mới mỉm cười. Hóa ra cũng có người bắt bài của cô bé, cũng có người biết chơi trò vờn bắt với cô bé. Thật sự bắt đầu thấy thú vị. Du hy vọng rằng sẽ có ngày gặp lại, rằng đó là một ngày không xa, trời quang đãng và mây bay lãng đãng… 2. Du về nhà khi trời đã tối muộn, lúc này cô bé mới sực nhớ ra mình chưa đi măm cái gì đó bỏ bụng. Lục tủ lạnh trong nhà không thấy có, bố mẹ cũng chưa đi làm về. Du ngán ngẩm cầm điện thoại nghịch lên nghịch xuống, một hồi cũng quyết định đích thân đi ra tiệm bánh ngọt ở gần nhà. Quán đó mới mở, ở ngay đầu ngõ, nhưng cũng chưa lần nào Du thử ghé qua. Ăn ngọt vào buổi tối không phải là sự lựa chọn sáng suốt, nếu như không muốn sau một khoảng thời gian thử thách, anh của Du nhìn lại không thể nhận ra. - Cho em một bánh dâu, một ca cao nóng! Du nhịp tay trên mặt tủ kính, dáng vẻ người con trai cao ráo và chững chạc, anh đội một mũ làm bánh nom bảnh trai như trai Hàn. Du khẽ mỉm cười, tim đập leng keng. “À, hóa ra ngoài anh thì mình cũng biết rung rinh trước vẻ đẹp của một trai khác-không-phải-là-anh” Du vừa nghĩ thầm vừa chống tay lên cằm để nhìn lén anh chàng bán bánh ngọt. - Hey! Là em à? Nhà em gần đây hả? Du ớ người, nhận ra người quen vừa gặp. Cô bé mỉm cười bẽn lẽn. Hóa ra là có duyên thật, lại chẳng gần chẳng xa, ngay đầu ngõ khu mình ở. Vậy là hai người nói chuyện thêm một lúc, Du thích thú vì anh chàng chỉ cho cách làm bánh. Rồi câu chuyện giữa hai người lạ vừa quen trở nên sôi nổi dần. Cho đến tận gần lúc về, Du nhón tay khẽ khàng cầm lấy điện thoại trong túi tạp dề của anh làm bánh. - Em lưu số của em vào đây nhé! Du nháy mắt, Nam nhìn nụ cười xinh mà ngẩn tò te. - Ok em. - Để xem nào… Du kéo kéo màn hình danh bạ để tìm, vị trí đặc biệt hình như đã có người rồi, cô nàng yên tâm đặt một icon ngồ ngộ vào tên của mình. Xong xuôi tất cả, Du đứng dậy, cầm túi bánh và cốc cacao nóng, áp hai tay lên đôi má ửng hồng, Du khẽ chào. - Em về nhé! Nam vẫy tay chào, chờ khi cô bé khuất dạng cũng là lúc tắt đèn, đóng cửa tiệm bánh ngọt. Hôm nay dư vị ngọt ngào hết sức, Nam chỉ còn biết cách cười tủm tỉm vì đã mải mê say nắng một cô nàng. 3. Du cãi nhau với Duy Anh, vẫn là điệp khúc quen thuộc. Duy Anh đi du học, còn Du, chỉ muốn ở Việt Nam. Không phải là Du không tự tin vào khả năng của mình, cũng không phải cô nàng sợ sệt điều gì cả. Nếu Du muốn, Du có thể đi, gia đình hoàn toàn ủng hộ. Nhưng Du là con một, Du yêu bố mẹ, yêu Hà Nội dù có lắm bon chen và ngột ngạt nhưng cũng nên thơ mỗi chiều dạo phố, Du yêu cả tiếng phát thanh của phường, cái loa đài cứ chĩa về phía nhà Du mà phát mấy bài hát về Hà Nội. Có phút giây nào Du tưởng tượng được cảnh mình ở xa Hà Nội, xa nhà, xa bố mẹ đâu. Du vẫn thường tự nghĩ “Ừ thì… cô gái Hà Nội yêu Hà Nội quá rồi, không xa được đâu!” Duy Anh, bạn trai Du lại không đồng ý, cậu ấy cũng sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, xong lại muốn bay nhảy, muốn được khám phá và thử thách mình. Vậy là Duy Anh quyết định sẽ xin học bổng, sẽ du học một thời gian cho thử thách của tình đầu, cho tuổi mười tám của một đời người nhiều nông nổi. Hai người với hai cá tính hoàn toàn trái ngược, họ yêu nhau, xong họ lại cố gắng thu mình để tìm thấy điểm chung trong nhau. Du và Duy Anh là vậy, một người sôi nổi, một người trầm lặng. Du vẫn cố nép mình để cảm nhận tình yêu của Duy Anh, xong càng cố thì càng khiến khoảng cách của cả hai trở nên xa xôi hơn. - Mình chia tay nhau đi! Duy Anh buông một tiếng thở dài. - Cậu sẽ đi à? Còn lâu nữa không? - Tuần sau. Du ở nhà… mạnh khỏe nhé! Giọng nói của Duy Anh run run, Du biết Duy Anh đang khóc, khóc một cách mạnh mẽ và rắn rỏi. Cậu ấy vẫn thế, vẫn tỏ ra mạnh mẽ khi bên cạnh Du. - Duy Anh, cho Du mượn vai Duy Anh lần cuối nhé! Du siết bàn tay đang nắm lấy tay mình chặt hơn, lồng ngực nghe nhói một cái. Duy Anh khẽ gật, kéo đầu Du tựa vào vai mình. Du biết nước mắt hình tròn, khi lăn xuống má trở thành hình giọt nước, rồi rớt xuống môi mằn mặn. Du rấm rứt bên cạnh Duy Anh, vì ngày mai, người bên cạnh sẽ không phải là một ai đó đặc biệt quan trọng với Du nữa. - Du… nhất định phải biết tự chăm sóc bản thân nhé! Duy Anh không cần Du phải đợi, nhưng Duy Anh sẽ vẫn luôn dành cho Du tình cảm như chúng ta đã từng dành cho nhau. Duy Anh nói khẽ, giọng ấm tan trong gió, Du thấy nước mắt mình tan ra nhòe nhoẹt, tim tan ra như một khối băng đang chảy. Du không biết nữa, chỉ thấy tay buông lơi dần. Du nhớ Duy Anh da diết, nhớ ngay cả khi anh ngồi cạnh mình. Một nỗi nhớ ngớ ngẩn, một cách ràng buộc trái tim ngớ ngẩn. Du sẽ không chờ Duy Anh đâu, sẽ không chờ đâu mà… 4. Sau tối hôm đó, Du ngẩn ngơ trên lớp, lúc về nhà chỉ có Nam là bạn. Tiệm bánh ngọt trở nên quen thuộc, góc ngồi bên cửa sổ cùng anh chàng làm bánh cũng trở nên quen thuộc. Câu chuyện của hai người nhiều khi dài ra bất tận. Có những chuyện Nam chia sẻ như một người anh, có những chuyện Nam trêu đùa như một người bạn cùng tuổi, Du thấy cuộc sống của mình như phân chia hai mảng màu sáng tối rõ rệt. Lúc nhớ về anh chỉ thấy ngâm ngấm đau, khi nhớ về Nam lại thấy những phút bình yên êm ả. - Hôm nay đi xem phim nhé? Em mời. Du cười nghiêng, một tay chống lên cằm, tóc mái rơi xuống má, Nam mỉm cười. - Sao đột xuất thế? Anh có việc bận mất rồi. Du buồn tiu nghỉu. Cũng chẳng phải là tự nhiên mà Du trở nên như thế, Nam chiều chuộng Du đã đành, lúc nào anh cũng chăm sóc và cố gắng nuông chiều Du như đứa trẻ. Nhưng hôm nay Du muốn nghịch ngợm một chút, phá phách một chút, bởi hôm nay… là ngày mà Duy Anh sẽ đến một chân trời khác. Du lủi thủi đi về, trên đường đi thấy ngõ vắng hoe, gió thổi bụi bay vào mắt, mắt lại được dịp khóc lóc một cách yếu đuối. Du cầm điện thoại trong tay, lát lại mở máy ra xem giờ. Chỉ ít phút nữa thôi Duy Anh sẽ đi, chỉ ít phút nữa thôi sẽ không còn một người quen thuộc ở bên cạnh. - Du! Du quay người lại, một người vừa lạ vừa quen, một người nhìn Du cười ngơ ngẩn. Du dụi mắt, thoáng thấy tim thắt lại một nhịp. - Sao bảo anh bận mà? - Sao, dỗi à? Anh vừa đi về. - Không dỗi. Thế sao lại đến nhà em? - À… ờ… em cần ra sân bay một lúc không? Du đứng lặng thinh. Nếu muốn đi thì Du đã đi từ chiều, đã không phải tìm cách trốn tránh mỏi mệt như thế. Du đã nghĩ, nếu không nhìn mặt Duy Anh lần cuối trước khi đi có thể sẽ nhẹ lòng hơn nhiều lắm. Du sợ khoảng cách, Du sợ sự chia xa. Chẳng bao giờ lòng Du thấy bình yên với mối tình dài đằng đẵng như thế. - Đi nào, lên anh đèo! Nam kéo tay Du ẩn cô bé ngồi sau xe một cách ngoan ngoãn. Xe lao vút trên đường, Hà Nội về đêm nhiều gió, lá xác xơ bay, mắt môi Du ướt đẫm, dù lòng không muốn xong Du lại mong mỏi thời gian như ngừng trôi, khi thời gian đứng yên thì Duy Anh cũng sẽ đứng yên ở đó. Du mong mỏi nhìn thấy nụ cười của Duy Anh, nụ cười quen thuộc mà có thể sau một thời gian dài gặp lại Du không thể tìm kiếm cảm giác như trong quá khứ. Xe vẫn lao đi vun vút, Nam yên lặng, Du yên lặng, màn đêm chỉ còn tiếng gió thổi bên tai. “Duy Anh, muộn rồi, chào tạm biệt!” 5. Du chia tay tình đầu trong tiếng nấc. Khi đến sân bay, chuyến bay của Duy Anh đã cất cánh, Du òa khóc như đứa trẻ, những kỉ niệm với Duy Anh ùa về. Giá như Du đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, đừng cố chấp lẩn tránh thì có lẽ cảm giác trong tim đã không nhói lên như lúc này. Nam bên cạnh, nhìn đôi vai cô gái nhỏ run lên vì xúc động, anh cầm lấy tay Du, ủ ấm đôi bàn tay ấy trong tay mình đầy tin cẩn, kéo đầu Du gục trên vai và làm điểm tựa cho cô bé. Nam biết cảm giác của Du, hiểu được những giọt nước mắt của người ở lại. Nam đã từng đứng vào vị trí của Du, đã từng đắng lòng nhìn người mình yêu ra đi. Ngày ấy Nam cũng chọn cách không đến, cá tính giống hệt Du, chỉ vì sợ mình sẽ yếu lòng, chỉ sợ mình không kìm nén được mà không đến để tiễn người đó đi. Nhưng cuối cùng nỗi dằn vặt lại trở nên day dứt hơn bao giờ hết. Kể cả khi nghĩ lại Nam vẫn thấy hối hận vì ngày ấy đã không tiễn người đó. Nam không muốn Du sau này sẽ hối hận, vậy nên dù bận, vẫn cố gắng đưa Du đi, chỉ có điều, hai người họ vẫn không thể gặp lại nhau một lần… - Duy Anh có muốn em chờ cậu ấy không? - Dạ không. Bọn em chọn chia tay. - Em có muốn chờ cậu ấy không? - Em nghĩ là em không đủ can đảm. Em cũng chọn chia tay. Du và Nam ngồi một góc ven đường hồ Tây. Mùa này sen nở rộ, tỏa hương thơm ngát. Về đêm mặt hồ lóng lánh ánh sáng trăng bàng bạc, là cô bé Du đã bướng bỉnh nhất định đòi đi đến đây chứ không chịu về sau khi rời sân bay. - Sẽ mất khá lâu để quên đi một người, mạnh mẽ lên em gái! Du im lặng, quay sang nhìn Nam mỉm cười. Khi cô bé cảm thấy yếu lòng nhất, khi mà một người đã từng rất quan trọng đi xa thì có Nam xuất hiện. Giống như việc cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Du không cần biết nơi nào tốt hơn, cũng không cần biết mình có quá mạo hiểm hay không, Du chỉ cần biết, vì đó là cuộc sống, nên sống là phải chấp nhận, như một điều hiển nhiên, kể cả khi người ta không còn gì để tiếp tục tiến lên thì vẫn còn có niềm tin cơ mà… - Cảm ơn anh! Hai anh em ra về khi Du gạt đi hết nước mắt. Nam cũng cảm thấy yên tâm hơn khi thấy khóe môi Du nở một nụ cười. Nụ cười buồn nhưng quyết tâm quên đi một người. Cách để quên một người hẳn không có công thức rõ ràng, lại chẳng có công thức nào là thành công tuyệt đối. Nam chỉ chắc chắn một điều, anh sẽ ở bên cạnh giúp Du quên đi người đó. Nếu đó là quá khứ thì hãy để quá khứ đi mau, giống như cách mà Nam đã làm với “quá khứ” của mình, học cách quên trong đau đáu nhớ thương, rồi khi người ấy trở về, loay hoay như một chú cá mắc cạn. Ngay khi Du chào tạm biệt và chúc ngủ ngon để bước vào nhà, trong túi Nam rung lên báo hiệu tin nhắn mới. Tin nhắn từ “quá khứ” “Em về Việt Nam rồi, có thể đến đón em được không?” [Còn tiếp]
bình yên khi bên anh