Chuyện đó không có gì cả, và như vậy, tình cảm đó lại càng đáng quý. Cũng thật may là Ngọc Khuê không phải là người chủ động đưa bài thơ này cho báo chí, và bố Khuê cũng không biết thực hư. Tôi thực sự tiếc cho Ngọc Khuê trong chuyện này, bởi cô ấy là một ca sĩ Chuyến đi kéo dài 3 ngày nhưng những gì ông để lại đã khiến người dân Việt vô cùng ấn tượng. Bất ngờ hơn thì có phóng sự "đổ điêu" cho nông dân dùng chổi quét rau và trẻ trâu ném đá trên cao tốc vào ô tô cho "vui" khiến ai nấy nghe tin đều khóc ròng. Ngọc Trinh tháng Dragon Ball Super: Super Hero là phim điện ảnh mới nhất do Crunchyroll sản xuất, nằm trong dòng thời gian Dragon Ball Super, kế tiếp series Dragon Ball Z nổi tiếng.Dragon Ball Super: Super Hero được coi là phần tiếp theo của Dragon Ball Super: Broly năm 2018, nhưng tâm điểm trong phần phim này lại thuộc về hai thầy trò Gohan và Piccolo. Chuyện tình giữa Casillas và Carbonero được nhiều người biết đến sau World Cup 2010 bởi trong màn phỏng vấn sau trận chung kết, danh thủ Casillas đã hôn bạn gái để thể hiện niềm hạnh phúc khi lên ngôi vô địch thế giới cùng tuyển Tây Ban Nha. Vào tháng 3/2021, hai người chia tay khiến những người theo dõi, ủng hộ cặp đôi này cảm thấy tiếc nuối. Đọc kĩ tuyên bố vận động của Nguyên Ngọc, thông qua những gì bản tuyên bố liệt kê và phát biểu của ông Phạm Xuân Nguyên, người ta dễ dàng hiểu ra mục đích chính của nó là để đối lập với Hội nhà văn Việt Nam, và dĩ nhiên nó không muốn chịu sự quản lý của Nhưng, những gì Ngài am-tường và coi đó là sự dữ, như những gì do quyền-lực của ác-thần gây ra, trừ phi đó là thứ thần-quyền thời vị lai do Thiên Chúa đốc thúc ngang qua Đấng Thiên Sai do Ngài phái đến lại cũng không là niềm tin tưởng của ta. Zj8Zr. Hương liệu là hoa hồng cùng hoa lan, trước nồng sau thanh nhã, hòa trong từng giọt nước mát lạnh, cuối cùng hội lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng. Mùi hương này, Lưu Vân cũng không xa lạ, lúc đó cùng Đoan Mộc Dung Tuệ phát sinh tranh chấp, trên người hắn cũng có mùi hương Vân liên tục suy nghĩ hơn nửa buổi tối, cũng không hiểu tại sao hắn lại cho nàng thứ hương liệu này. Là để xin lỗi? Hay là hắn thấy khắp thiên hạ này người có mùi hương này mới là sạch sẽ?Tâm ý nam nhân kia tự kim dưới đáy biển! Lưu Vân nằm trong chậu gỗ, đưa tay nâng nước rửa mặt mũi, nhẹ nhàng khẽ ngửi, đều là mùi hương của hắn. Trong lòng bỗng nhiên có chút ngứa, có chút buồn bực, rõ ràng là một nam nhân đáng chán ghét, sao nàng lai luôn nghĩ đến hắn? Lưu Vân, hay là ngươi đến xuân kỳ? Là một nam nhân điểm trai có thể khiến ngươi sinh ảo tưởng?“Hừ, nhớ tới hắn, không bằng nhớ đến Hàn Dự Trần, ít nhất người ta còn ôn nhu một ít!”Lưu Vân đứng dậy lau khô người, thay quần áo. Hương liệu kia quả thật quý báu, làm làn da hơi khô trở nên bóng loáng, mịn màng.“Quên đi, coi như hắn là người bình thường, dù sao chúng ta đã thanh toán xong rồi, hắn đắc tội với ta lại cứu ta, ta hảo tâm không trách hắn nữa!”Nàng cười dài nói, vén tóc lên, mặc vào áo khoác, đi ra cửa tìm Tập Ngọc nhìn khoảng không trống rỗng, Tập Ngọc không có trong phòng. Lưu Vân xoay người xuống lầu, thì thào nói“Hai người tự tiện chạy ra ngoài chơi! Thực quá đáng!”Nhớ tới Niệm Hương vừa gặp phải sự tình liền sợ tới mức không dám nhúc nhích, nàng không khỏi nổi giận. Nếu hắn có mấy phần xét đoán, hơi biết bảo vệ Tập Ngọc một chút, vậy cũng lúc sau, lập tức thấy thân hình quen thuộc của Tập Ngọc đang ngồi một góc, Lưu Vân vui mừng chạy tới, ôm cổ nàng“Được lắm! Quả nhiên bỏ ta mà đi ăn một mình! Ta mặc kệ, ta cũng muốn ăn. . . . . .”Lời của nàng bỗng nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn ba người đối diện, vẻ mặt mỉm cười của Hàn Dự Trần, thần thái lạnh lùng kiêu căng của Đoan Mộc Dung Tuệ, còn có Tiểu Đồng đi cùng hắn. Lưu Vân ngây hắn hắn hắn!Hắn tại sao lại đây? ! Hàn Dự Trần cảm thấy cằm nàng sắp rơi xuống, trong nháy mắt mở miệng cười nói“Lưu Vân cô nương mau mời ngồi, vừa rồi mới nói bao giờ thì ngươi xuống đây.”Lưu Vân rất nhanh khôi phục bình tĩnh, vểnh lên miệng ngồi xuống, cuốn lấy tập ngọc, trắng trợn trừng mắt với khuôn mặt lạnh lùng của Đoan Mộc Dung Tuệ. Làm sao để trêu chọc hắn? Chính hắn làm cho mình phiền lòng mà?Tập Ngọc gắp cho nàng một gắp rau xanh“Trên người ngươi là hương gì vậy? Trước kia không ngửi qua nha.”Lưu Vân nhất thời mặt đỏ bừng. A! Nàng tại sao phải đỏ mặt? Rõ ràng có tật giật mình! Nàng ngập ngừng nói “Ta. . . . . . Vẫn mang theo mà. A, ngươi nhìn ta làm cái gì? Còn nữa! Người này ….” Nàng chỉ vào Đoan Mộc Dung Tuệ“Hắn tại sao lại ở chỗ này? !”Tập Ngọc giải thích “Đoan Mộc công tử cùng Hàn công tử là quen biết cũ, đúng lúc gặp dịp không có việc gì làm, cũng tính cùng chúng ta du sơn ngoạn thủy. Ta ngại nhiều người, hắn chỉ dẫn theo một tiểu Đồng, hắn gọi Ngọc Đái, mới mười tuổi. Lưu Vân, ngươi có đang nghe sao?”Nàng quay đầu kinh ngạc Lưu Vân há hốc“Ngươi làm sao vậy?”Lưu Vân nhanh khép miệng lại“Không. . . . . . Không có việc gì! Chỉ thấy lạ sao ngươi lại đồng ý. . . . . .”Càng kỳ quái hắn vì sao cũng muốn đồng hành! Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Vì nàng? Lưu Vân nhanh chóng phủ định suy nghĩ này, loại mặt lạnh, tự đại cuồng này, sẽ không đem người khác để trong lòng đâu!“Hắn cùng với Hàn công tử là quen biết cũ, tất cả mọi người cùng biết nhau, cùng đường mà đi thôi?” Tập ngọc lại nói“Đúng rồi, hắn là con trai thứ ba trong Đoan Mộc thế gia, Đoan Mộc Dung Tuệ. Ngươi có nghe qua Đoan Mộc thế gia chưa? Hàn công tử nói trên võ lâm thế gia tiếng tăm lừng lẫy, ở Bắc Phương thế lực phi thường.”Lưu Vân lắc đầu“Chưa từng nghe qua, chuyện trên giang hồ ta một chút cũng không biết. Nguyên lại không phải là người kinh doang mà là thế gia võ lâm hả!” Đoan Mộc Dung Tuệ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói“Ếch ngồi đáy giếng, ngươi thật chẳng biết gì.”Lưu Vân nhất thời tức giận, máu dồn lên não cố tình thích làm ra bộ dạng quyến rũ, chán ngán nói “Đúng vậy, chuyện giang hồ bản thân ta thật sự không rõ ràng lắm, nhưng chuyện phong nguyệt, bản thân ta thật là rõ ràng. Đoan Mộc công tử muốn thử xem sao?”“Hạ lưu.” Đoan Mộc Dung Tuệ thản nhiên phun ra hai chữ, không thèm nhìn nàng. Lưu Vân không giận lại cười“Đoan Mộc công tử thanh thế thật lớn, tư thái thật cao khiết! Ngài chẳng lẽ không biết ta đây là người hạ lưu mà đàn ông ưa thích! Nếu không có người thích phóng túng, trên đời tại sao có thể có kỹ nữ đâu?”Đoan Mộc Dung Tuệ nghiêm mặt nói “Người khác là người khác, há có nói thế gian toàn những người như thế, chỉ là nước chảy bèo trôi? Ta không căm ghét ngươi, nhưng đối với những chuyện hạ lưu, vẫn là căm thù đến tận xương tuỷ!”Lưu Vân quệt quệt khóe môi“Ngươi chán ghét là chuyện của ngươi, ta vui vẻ là chuyện của ta. Ngươi là gì của ta? Ngươi có tư cách gì nói người như vậy? !”Nàng nắm lên một mảnh lưỡi, cho lên miệng cắn cho há dạ, một mặt oán hận trừng mắt nhìn Ngọc kéo tay áo của nàng“Tốt lắm, vừa xuống đã giương thương múa kiếm. Im lặng chút, ngươi không phải thích nhất nghe chuyện xưa sao? Hàn công tử mới vừa kể võ lâm điển cố, muốn nghe liền câm miệng cho ta.”Lưu Vân lập tức ngoan ngoãn câm miệng, thành kính nhìn Hàn Dự Trần, mong mỏi hắn kể chuyện. Hàn Dự Trần cười khụ một tiếng, nói nhỏ“Võ lâm có song cung, tam thế gia, tứ sơn trang, ngũ đại phái. Hôm nay tụ tập ở Lâm Tuyền , chỉ sợ những người này đến đây không ít. Đều vụng trộm tìm chỗ tăm tối mà quan sát tình hình.”“Cái gì song cung sơn trang? Đúng rồi, mấy ngày trước đây các ngươi đã nói muốn tìm kiếm quyết, chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa tìm được?”Lưu Vân tò mò hỏi, hoàn toàn quên mất cùng Đoan Mộc Dung Tuệ sắc mặt không thoải Dự Trần gật đầu“Ngươi Ngọc Phong đến Lâm Tuyền, trước mắt Lâm Tuyền đã giống như tường đồng vách sắt, nói vậy hắn có thiên đại bản sự cũng trốn không thoát đi, chỉ chờ hắn lộ ra sơ hở, những người đó sẽ cướp đoạt . Mà cái gọi là song cung, chính là Tây Phương hướng hạc cung, cùng Bắc Phương ly hỏa cung. Người Ngọc Phong chính là người ly hỏa cung. Hướng hạc cung do Hạc công tử chưởng quản, ly hỏa cung từ Tuyền gia chưởng quản, đều là địa danh thần bí nguy hiểm. Bình thường người ở song cung sẽ không đi lại trên giang hồ, nhưng chỉ cần vừa có động, tất nhiên nhấc lên gió to sóng. Song cung địa vị ở võ lâm không gì thay đổi được.”“Oa, như vậy chém giết đoạt người ta gì đó, chẳng lẽ không sợ người ly hỏa cung trả thù?” Lưu Vân nghe chuyện xưa, đầu nhập vào không trầm mặc, Đoan Mộc Dung Tuệ bỗng nhiên hừ một tiếng, lạnh nhạt nói“Người ly hỏa cung lợi hại, chỉ sợ toàn bộ võ lâm không cách nào chống đỡ! Nay, mỗi người đều tính thừa dịp loạn cướp đoạt, ly hỏa cung nhất định tìm người trả là điều tất yếu, chỉ có thế thôi.”Lưu Vân càng muốn cùng hắn đối nghịch, há mồm vừa muốn phản bác, lại nghe Tập Ngọc nói“Đoan Mộc thế gia không phải một trong tam thế gia trong chốn võ lâm? Cùng song cung nổi danh, tạo nghệ phi phàm, vì sao còn muốn đoạt Thiên thanh kiếm quyết?”Đoan Mộc Dung Tuệ im lặng, trầm ngâm sau một lúc lâu mới nói“Võ học không chừng mực, người chân chính bước vào cửa, khát vọng rất cao. Mỗi người đều nói Thiên thanh kiếm quyết tuyệt diệu, người luyện võ tại sao có thể không động tâm. Bất luận song cung hay tam thế gia, thậm chí Thiếu Lâm Võ Đang, đối mặt với võ thuật tuyệt học, ai cũng không nghĩ sẽ buông tha .”Hắn vừa nói xong, đã thấy một người áo trắng đi tới, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu. Đoan Mộc Dung Tuệ thần sắc hơi đổi, thấp giọng nói“Đã biết, ngươi đi xuống đợi mệnh.”Hắn bưng ly rượu lên, uống một ngụm, mới nói ” Rừng Đông Giao, phát hiện người Ngọc Phong. Tin tức này lập tức tất cả mọi người sẽ biết, Hàn huynh, ta và ngươi đi trước tìm hiểu tình thế như thế nào?”Hàn Dự Trần cười nói “Từ chối thì bất kính, nhưng tại hạ thật sự lo lắng bọn Tư Mã cô nương một mình ở khách sạn, có thể cùng đồng hành?” Đoan Mộc Dung Tuệ hơi khẽ cau mày, lạnh nhạt nói“Không sao cả, chỉ cần đừng cản trở là được.”Lưu Vân nhìn lưng hắn làm mặt xấu, nhưng có thể thấy tận mắt võ lâm giao tranh, cũng hưng phấn lên. Tập Ngọc sờ đầu của nàng, nói nhỏ"Cẩn thận, việc này không tốt như ngươi nghĩ đâu."Xe ngựa trắng tuyết của Đoan Mộc thế gia đã đợi ở cửa, từ bên ngoài nhìn không lớn, nhưng bên trong rất rộng, có mấy cái giường đẹm, ở giữa còn là một tiểu án, trên mặt bày nước trà cùng điểm tâm. Tiểu Đồng ở phía trước đánh xe ngựa, theo cửa xe nhìn ra ngoài, bóng cây lắc lư, xe ngựa chạy như bay, nhưng nước trà trong chén cư nhiên một chút cũng không bắn tung tóe , có thể thấy được xe ngựa rất chi hoàn Ngọc ôm Niệm Hương tựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi, Lưu Vân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ba người này bộ dáng nhàn nhã, cùng thá độ khẩn trương của Hàn Dự Trần cùng Đoan Mộc Dung Tuệ hoàn toàn bất đồng."Thành hay bại, là trận chiến đêm nay."Đoan Mộc Dung Tuệ thản nhiên nói, các ngón tay chuyển động hàm ý trong lòng vẫn đang suy tính. Hàn Dự Trần mỉm cười"Đoan Mộc huynh không cần khẩn trương, người đó sẽ không phải Tuyền Minh Hương. Ngườ Ngọc Phong ly tuy rằng lợi hại, nhưng cũng không hẳn toàn người như thế."Đoan Mộc Dung Tuệ lạnh nhạt nói"Ta chỉ là lo lắng khống chế không được, nhỡ tay giết người."Hàn Dự Trần thấy hắn quật cường như thế , liền không nói thêm gì, xoay qua chỗ khác cùng Lưu Vân xem trăng .Không biết chạy bao lâu, Niệm Hương cùng Tập Ngọc cuốn trong lòng đều đang ngủ, gió đêmphơ phất, trong gió xen lẫn thanh âm bất thường, giống như tay áocuốn động, giống như tiếng đạp lá rụng. Đoan Mộc Dung Tuệ mặt trầm như nước, một tay đè lên chuôi kiếm bên hông, cả người đều căng thẳng, có thể bộc phát sát khí đậm nhất."Sưu" - một tiếng vang nhỏ, hình như có một sự cản trở, khiến xe ngựa dừng lại nơi vách đá. Đoan Mộc Dung Tuệ lạnh nhạt nói"Thật to gan! Cư nhiên khiêu khích trước!"Hắn bỏ ra khỏi xe, thả người xuống, bóng dáng màu trắng nháy mắt dung nhập trong bóng đêm. Hàn Dự Trần kinh hãi, há mồm muốn gọi hắn, đã thấy ngoài cửa xe, mấy người mặc áo khoác đen cổn viền bạc hương đuổi theo. Hắn giật mình một cái, lẩm bẩm nói"Cư nhiên đến đây nhiều như vậy! Hay là đã muốn xác định thân phận?"Hắn vội vàng quay đầu, nói "Tư Mã cô nương, Lưu Vân cô nương, nhất định ở lại bên trong xe ngựa không nên cử động! Tại hạ đi một chút sẽ trở lại!"Vừa dứt lời, hắn cũng lập tức nhảy xuống xe. Tiểu Đồng Ngọc Đái đột nhiên nắm chặt dây cương, xe ngựa đứng ở giữa đường. Lưu Van vừa sợ hãi vừa hưng phấn, nhìn ra ngoài thăm dò, đã thấy xung quanh một mảnh bóng cây lắc lư, ánh trăng sáng rỡ, không biết khi nào thì bọn họ đã tiến vào rừng Đông Giao." Cô nương, mời ngươi đóng cửa xe lại, không cần nhìn. Vạn nhất gặp được nguy hiểm gì, ta không muốn đắc tội công tử."Tiểu Đồng Ngọc Dái kiêu căng nói, giọng nói kia cùng chủ hắn chết không sai biệt. Lưu Vân quệt quệt khóe môi, không cam lòng không muốn đóng cửa xe. Đoan Mộc thế gia rất tài giỏi sao? Nàng ở trong bụng mắng to, một cái hai cái đều là cả vú lấp miệng em! Một cái đứa trẻ cũng kiêu căng như vậy!Tập Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve hai má Niệm Hương đang say ngủ, nói nhỏ " Lưu Vân, nghe và ngươi không phải người ở đây, vẫn là không cần gây chuyện. Nếu gặp chuyện gì, chỉ biết thêm phiền phức."Lưu Vân vừa muốn nói chuyện, chợt nghe ngoài của sổ xe"Tốt" một tiếng, mặt nàng bỗng nhiên đau xót, là đồ vật gì đó xuyên qua cửa xe sát qua mặt bắn đến từ phía vách đá! Nàng nhất thời cứng đờ, há miệng không phát ra được thanh âm nào. Tập Ngọc một tay lấy nàng kéo vào, lấy khăn tay sờ vào mặt." Cầm lại! Ngươi chảy máu!"Tập ngọc trầm giọng nói xong, một mặt cúi thấp người, cơ hồ thiếp đi trên đệm giường. Lưu Vân run rẩy đè lại khăn tay, nhẹ giọng nói"Ta. . . . . . Mặt mày hốc hác rồi?"Tập ngọc lắc đầu"Chỉ là một vết thương rất nhỏ, bôi chút thuốc trong vòng 3 ngày liền khỏi hẳn. Ngươi không nên cử động cũng đừng nói chuyện! Xem ra là có người muốn đem bức chúng ta đi ra!"Giọng nói kinh hoàng của Tiểu Đồng Ngọc Đái truyền đến"Hai vị cô nương cẩn thận! Có người đến đây!"Hắn vừa dứt lời, chợt nghe ngoài xe một loạt thanh âm "Tốt tốt"vang lên, trong lúc đó lại có vô số phi tiêu phóng tới, cố ý đánh vào cửa xe, ào ào đánh vào thành xe. Lưu Vân sợ tới mức không nói được gì, Tập Ngọc"Chậc" một tiếng, lạnh lùng nói"Là ép chúng ta đi ra ngoài!Lưu Vân ! Mở cửa! Sau khi ra ngoài đừng quay đầu, chỉ chạy về đằng trước! Hiểu chưa?"Lưu Vân cực kỳ sợ hãi, lại cảm thấy thực kích thích, nàng vội la lên "Vậy ngươi cùng Niệm Hương. . . . . .""Chúng ta tách ra chạy! Mở cửa nhanh!"Lưu Vân lập tức không do dự nữa, một cước đá văng cửa xe, bỏ ra chạy như điên, toán loạn. Tiếng bước chân của Tập Ngọc cách nàng ngày càng xa, tiếng phi tiêu vẫn ngừng. Lưu Vân không dám quay đầu, thẳng phía trước mà chạy. Nàng thề, đời này cũng chưa chạy nhanh quá như vậy, người áo đen cấp tốc đang đuổi phía sauTrong một cái nháy mắt, Lưu Vân thừa nhận, giang hồ, căn bản không tốt đẹp như nàng tưởng tượng. Thông tin thuật ngữ Định nghĩa - Khái niệm 怜花惜玉 là gì? 怜花惜玉 có nghĩa là lián huā xī yù thương hoa tiếc ngọc 怜花惜玉 có nghĩa là lián huā xī yù thương hoa tiếc tiếng trung chuyên ngành Tổng hợp. Đây là thuật ngữ được sử dụng trong lĩnh vực Chưa được phân loại. lián huā xī yù thương hoa tiếc ngọc Tiếng Trung là gì? thương hoa tiếc ngọc Tiếng Trung có nghĩa là 怜花惜玉. Ý nghĩa - Giải thích 怜花惜玉 nghĩa là lián huā xī yù thương hoa tiếc tiếng trung chuyên ngành Tổng hợp.. Đây là cách dùng 怜花惜玉. Đây là một thuật ngữ Tiếng Trung chuyên ngành được cập nhập mới nhất năm 2023. Tổng kết Trên đây là thông tin giúp bạn hiểu rõ hơn về thuật ngữ Chưa được phân loại 怜花惜玉 là gì? hay giải thích lián huā xī yù thương hoa tiếc tiếng trung chuyên ngành Tổng hợp. nghĩa là gì? . Định nghĩa 怜花惜玉 là gì? Ý nghĩa, ví dụ mẫu, phân biệt và hướng dẫn cách sử dụng 怜花惜玉 / lián huā xī yù thương hoa tiếc tiếng trung chuyên ngành Tổng hợp.. Truy cập để tra cứu thông tin các thuật ngữ chuyên ngành tiếng Anh, Trung, Nhật, Hàn...liên tục được cập nhập. Từ Điển Số là một website giải thích ý nghĩa từ điển chuyên ngành thường dùng cho các ngôn ngữ chính trên thế giới. Tìm hiểu thêm dịch vụ địa phương tiếng Trung là gì? “Oa, ngươi vẫn ở nơi này?”Lưu Vân trừng mắt nhìn nhà ngói đơn sơ, hoài nghi ngay sau đó có thể sập vì mình nói qua to hay không.“Nơi này thuận tiện, giá cũng vừa phải.”Tập Ngọc thản nhiên nói, nhanh tay thu dọn quần áo. Đồ đạc của nàng thật sự ít đến đáng thương, chỉ có vài món quần áo lành lặn, trên người nàng váy màu trắng này là do Diêu Hồng phường cấp cho. Nàng rất nhanh cởi quần áo ra, thay quần áo bình thường, tháo hết đồ trên tóc, mặt không trang điểm, nàng chợt nhìn thấy mình và Lưu Vân giống nhau, hai thôn phụ bình thường.“Niệm Hương còn ở phía sau Phẩm Hương lâu làm việc cho đại nương, chúng ta đi tìm hắn.”Tập Ngọc xách theo túi nặng, lôi Lưu Vân xoay người rời đi, gần đến cửa, chợt mơn man lề gỗ thô ráp. Nơi này tuy rằng đơn sơ, nhưng dù sao cùng Niệm Hương ở ba tháng, hai người trốn tới đây, lần đầu tiên cùng chung sống, có vô số kỷ niệm đẹp. Cùng nhau vo gạo nấu cơm, Niệm Hương làm cháy khét nồi, lần đầu tiên cắt quần áo, bị kim đâm đầu. . . . . .Tập Ngọc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi“Đi thôi.”Phẩm Hương lâu là một trong hai tửu lâu của thành Hàng Châu, mỗi ngày khách nhân đến vô số kể, lúc trước Niệm Hương bất luận như thế nào cũng không đồng ý để nàng nuôi mình, liền đi tìm việc làm công, may mắn thế nào lại tới đây, người ta liền dùng hắn. Nơi đó mọi người biết Niệm Hương là một ngốc tử, cũng không khi dễ hắn, tương phản, còn rất chiếu cố hắn. Chỉ có ở sau phụ trách rửa chén chỉ có đại nương nhìn hắn không thuận mắt, cái gì nặng nhọc cũng cho hắn làm, sau lại còn đánh hắn. Niệm Hương không nói, cũng không phản kháng, mỗi ngày luôn mang theo một thân đầy vết thương trở trên tay hắn đầy máu, còn có trên đầu trên mặt bị lại đại nương đánh thành vết sẹo, nhiều lần Tập Ngọc kiên quyết đi tìm đại nương nói lý lẽ, nhưng Niệm Hương lại luôn vội giữ chặt nàng không cho nàng đi. Nàng ước chừng hiểu tâm tình Niệm Hương, người bên ngoài đều cảm thấy hắn là ngốc tử, cái gì cũng không hiểu, nhưng nàng biết, Niệm Hương kỳ thật rất rõ ràng người khác thương hại hắn, cho nên hắn chỉ có vùi đầu đi làm, dùng sức đi làm, hi vọng người khác có thể chấp nhận chính hắn. Đúng thế. . . . . . Vì bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, hy vọng có thể cùng nàng vượt qua ngày đến đây, từ nhỏ đến lớn dù không khóc, ánh mắt Tập Ngọc nhịn không được đỏ lên. Người này muốn nàng yêu hắn như thê nào? Muốn như thế nào đối đãi hắn? Nếu muốn nàng đổi mạng cùng hắn, nàng nhất định không chút do dự, chỉ vì hắn, chỉ có hắn!“Ui. . . . . . Tập ngọc! Ngươi xem, có phải tướng công nhà ngươi không?”Lưu Vân nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Niệm Hương vác giỏ cải trắng trên vai đi đến, bên cạnh là vẻ mặt dữ tợn của lão bà, vẫy tay loạn sạ không biết chửi mắng cái gì, một lát sau, bỗng nhiên nhấc chân dùng sức đá một cái, Niệm Hương té xuống, cải trắng lăn trên đất.“Lão thái bà này làm gì vậy? !” Lưu Vân phẫn nộ rồi, quay đầu nhìn Tập Ngọc“Ui! Bà ta khi dễ tướng công nhà ngươi! Còn không giáo huấn bà ta ? !”Tập ngọc trầm mặc một hồi, lắc lắc đầu, cho dù nàng đã phẫn nộ đến không đè nén được, vẫn nhẹ giọng nói“Ta nghe hắn, không tìm đại nương gây phiền toái. Hắn nói mình có thể giải quyết, ta tin tưởng hắn nhất định có thể giải quyết.”“Làm ơn . . . . . . !”Lưu Vân không nói gì . Đại nương mập mạp kia đá chưa đủ, đi theo lại dùng nồi gõ đầu hắn xuống, mắng” Kẻ ngu này! Mau đứng lên! Vác một bao cải trắng cũng không được! Quả nhiên là đồ ngốc không cứu chữa nổi!”Niệm Hương không nói, yên lặng nhặt cải trắng vào , cõng lên tiếp tục đi. Ai ngờ cái kia lại đại nương còn không chịu thôi, tiến lên đá sọt, đứng một bên cười nói“Thật là một ngu ngốc!” Cải trắng toàn bộ rớt ra, bởi vì dây sọt bị đứtLưu Vân không cách nào nhịn được, tiến lên lạnh lùng nói“Ngươi thật đáng chết! Heo mập! Tại sao khi dể người ta? ! Ngươi mới là ngu ngốc! Ngốc tử! Ngu ngốc!”Đại nương không thể tưởng được đột nhiên từ phía sau lại nhảy ra một tiểu nha đầu xinh đẹp cùng mình chửi bậy, nàng liếc mắt đánh giá Lưu Vân, tức giận hừ mũi“Hừ , nương tử của thằng ngốc đến đây! Ngươi không phải làm kỹ nữ sao? Trời đã tối rồi, còn không mau trở về tiếp khách? Cẩn thận này các đại gia nổi giận đem ngươi phá hư thân thể đấy!”Lưu Vân nổi giận, nàng từ hồi làm hoa khôi sau, không ai đối với nàng nói năng lỗ mãng như thế, lập tức làm sao nhẫn nại được, nâng tay liền cho bà ta một cái tát, còn chưa hết giận, cầm lấy tóc của bà ta đạp mấy đá. Tập Ngọc! Ta rốt cục có thể hiểu phẫn nộ như thế nào rồi! Nàng ở trong lòng kêu, nguyên lai đánh người như sở thích!Đại nương hét ầm lêm, bại bởi mình đã xem thường kĩ nữ, nàng thân thể cường tráng, không chút nào yếu thế, hai người dây dưa ở một chỗ. Lưu Vân sử dụng tất cả vốn liếng nữ nhân có thể sử dụng, móng tay bấu lấy thịt, răng nanh cắn thủ, túm tóc khấu trừ lỗ mũi. Nay nếu ai lại nhìn thấy nàng, nhất định tử cũng sẽ không tin tưởng nàng nửa canh giờ trước còn nũng nịu quyến rũ động lòng người, Giáng hồng hoa tiên ở Diêu Hồng Hương đứng một bên ngây người, đột nhiên bừng tỉnh, chạy nhanh đi can ngăn. Lưu Vân đang cao hứng, nhất định đánh tới, dùng sức đẩy hắn ra, lạnh lùng nói” Ta không thể tha cho cái lão bà hay đánh người này được! Thay các ngươi bị chà đạp dậy một bài học!”Tập ngọc bất đắc dĩ xoa trán, thật sự lấy nàng không có biện pháp, chính mình lúc nãy cũng vì đánh tiểu vương gia mà phải bỏ trốn. Được rồi, nguyên nhân cứ cho lag nàng cũng bởi vì có thể trốn mà hưng phấn. Nàng đi tới, nhặt sọt lên, nhìn Niệm Hương ôn nhu cười“Ta tới giúp ngươi.”Niệm Hương vừa thấy nàng, nhất thời mặt đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn nàng, giống như một đứa trẻ làm gì sai. Tập Ngọc nhìn trong tay hắn cải trắng bị lật đi lật lại rồi, chạy nhanh nắm lấy tay hắn, cười nói “Niệm Hương, chúng ta phải rời khỏi nơi này. Về sau chỉ sợ không có cách nào ở lâu một chỗ. Thật có lỗi, ta cuối cùng lại chọc vào phiền toái.”Niệm Hương nâng tay, ôn nhu vuốt tóc của nàng, trong miệng phát ra âm thanh, giống như đang nói không sao. Tập Ngọc cười cười, giúp hắn đem cải trắng bỏ vào sọt, sau đó dựa vào ngực hắn, nói nhỏ“Đem cải trắng đưa đi, sau đó chúng ta liền rời đi nơi này, được chứ?”Niệm Hương gật gật đầu, hai người vừa đi lên phía trước hai bước, chợt nghe đằng sau Lưu Vân cười ha hả“Ha ha ha ha! Cùng ta đấu? ! Heo mập! Lão nương ta tùy lúc đánh nhau, ngươi không biết ta lợi hại thế nào đâu!”Hai người đồng loạt quay đầu, chỉ thấy Lưu Vân đem lại đại nương ép xuống mặt đất vận sức đá vào cái mông của bà ta, vừa đánh vừa cười, mà đại nương đã sớm ngất đi rồi. Lưu Vân tóc tai bù xù, nhếch nhác nhảy dựng lên, lại đạp bà ta mấy đá, rõ ràng là tấu nghiện [ nghiện đánh nhau].“Nhìn ngươi còn dám khi dễ người! Nhìn ngươi còn dám hay không!”Cánh tay của nàng bỗng nhiên bị giữ lại, nhìn lại, là vẻ mặt bất đắc dĩ Tập Ngọc. Lưu Vân nhất thời giống như bắt được bảo bối, nắm lấy tay nàng cười nói “Tập Ngọc! Ngươi xem, ngươi xem! Là ta thắng rồi! Ta giáo huấn bà ta !”Tập ngọc nhẹ nhàng gõ cái trán của nàng, thở dài“Đúng vậy, ngươi thắng, thắng được một chút cũng hớn hở, nhìn xem ngươi người thương tích! Một chút bộ dáng trước kia cũng bị mất.”Nàng nâng tay thay Lưu Vân vén lại tóc, đưa ra khăn tay“Nhanh đi rửa mặt, ta giúp Niệm Hương đi lấy công. Sau ta giúp ngươi bôi thuốc.”Ở sinh sôi sảng khoái nở nụ cười, lại nhướn mày nhìn nhìn Niệm Hương, huýt một tiếng sáo,“Không tệ lắm! Tướng công của ngươi rất tuấn tú! Tuấn tú lịch sự!”Lưu Vân mang cái khí chất lưu manh, ước chừng ngay cả nhiều năm sau cũng không thay ngọc lại gõ trán nàng “Nhanh đi! Không được dài dòng!”Lấy công thực thuận lợi, quản sự phía sau thích Niệm Hương, cho nhiều gấp đôi tiền công, còn nói tốt hắn vài câu, những lời này làm cho Niệm Hương vui vẻ cười, cầm lấy tay Tập Ngọc không chịu buông, giống như một đứa bé, lại thêm một bên sự hớn hở của Lưu Vân, hai người một người một bên, cầm lấy tay nàng, Tập Ngọc đột nhiên có cảm giác mình phải nuôi hai hài tử ngốc nghếch. Cái gọi là bỏ trốn, là thế nào ? Tập Ngọc lần đầu tiên làm điều này, cũng không rõ, đi vào trong điếm mua bản đồ, nghiên cứu một buổi tối, rốt cục quyết định hướng đi là phương bắc. Hoàng đô là Hàng Châu, phía nam là không thể lại đi rồi, Phương Bắc mới tốt!“Chúng ta đi phương bắc xem một chút đi! Phòng chừng tình thế có chút không hay, đất phương bắc những người hoàng cung đó kiêng kị. Nói không chừng có thể từ từ tính chỗ định cư.”Buổi tối lúc ăn cơm, Tập Ngọc tuyên Vân kháng nghị đầu tiên“Không đâu! Ta nghe người ta nói phương bắc kỳ quái lắm, nếu dung mạo của ta bị làm hỏng thì sao?”Tập Ngọc trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái” Ngươi thật phiền toái, phương bắc cũng chỉ là tạm thời đi qua mà thôi, có nói nhất định phải ở đâu! Nếu thật sự không được, chúng ta lại xuống thuyền rời bến, tìm cái đảo hoang mà ở lại đến quên đi!”Lưu Vân hai mắt toát ra ánh sáng“Nói không chừng có thể có phúc khí tìm được kho báu trên đảo hoang! Cái chủ ý này không sai!”“Hiện tại không được! Mùa đông đến rồi, rời bến quá nguy hiểm. Vẫn là chờ mùa xuân năm sau tiếp tính. Chúng ta đi trước về phương bắc xem đã”Tập Ngọc thu lại bản đồ, vỗ vỗ ván giường“Ngủ đi! Niệm Hương, nhường ngươi ngủ trên, ta cùng sinh sôi cùng nhau ngủ dưới.”Niệm Hương ngoan ngoãn ôm chăn cùng đệm lên giường, chỉ chốc liền ngủ mất .Lưu Vân nằm phía sau Tập Ngọc, nhìn chằm chằm cổ nàng, nói nhỏ“Tập ngọc, ta cảm thấy tướng công ngươi đối với ngươi không tồi. Nếu, ta cũng có thể gặp được một nam nhân như vậy, quả là tốt. Cho dù hắn ngốc nghếch, ta cũng vẫn cần.”Tập ngọc cười nói “Rốt cục động lòng rồi? Mấy ngày hôm trước vẫn oán giận nam nhân không có người tốt.”“Ta chỉ nói thật mà thôi! Đi kỹ viện có thể là nam nhân tốt? Ta nha, về sau nhất định phải tìm một ai thương ta, yêu ta, chỉ nhìn ta! Hắn nếu dám đi tìm nữ nhân khác, ta nhất định sẽ không bỏ qua, tâm hắn chỉ hướng về ta, khen ta xinh đẹp !”Tập Ngọc nhẹ nhàng nói “Xinh đẹp là tạm thời, người chân chính thích ngươi, sẽ không vì nữ tử đẹp hơn ngươi mà quyến luyến, cũng sẽ không bởi vì ngươi khó coi oán giận cái gì. Lưu Vân, ngươi nhất định có thể tìm được một tướng công tốt, yên tâm đi.” Ngươi là một cô gái tốt, phi thường, nữ tử tốt phi thườngLưu Vân nghe nàng nói chắc như đinh đóng cột, không khỏi tin tưởng , mang theo cái hạnh phúc, ý niệm trong đầu, chậm chạp tiến vào mộng giấc mộng đẹp, một hình dáng giống như nam tử ôn nhu chăm chú nhìn chính mình, hai người dắt tay cùng đi dạo, quyến lữ nơi thần tiên, chỉ ao ước uyên đã đầu tháng mười, càng hướng bắc đi, thời tiết lại càng rét lạnh. Càng về sau, ngay cả Tập Ngọc cũng không chịu được, ba người đồng loạt mua vài món quần áo chống lạnh, mua một chiếc xe ngựa, nếu không đi bộ không thể đi. Nhắc tới cũng kỳ, trải qua nhiều thành trấn, Tập Ngọc từngcải trang lén nhìn, đều không có dán bố cáo truy nã bọn họ, hay là tiểu vương gia kia không đem việc này nói ra?Mặc dù không có bố cáo truy nã, nàng vẫn không dám khinh thường, xe ngựa vẫn hướng bắc đi. Cũng đã gần nửa tháng, rốt cục đi vào một tòa thành cổ phía trước. Lưu Vân từ trong xe thò đầu ra, kêu lên“Lạnh quá lạnh quá!Oa, Tập Ngọc mau nhìn! Tường thành phía trước thật cao! Chúng ta đã đến Đại Thành sao?”Tập Ngọc vạch tấm mành, cũng nhìn ra ngoài, chỉ thấy phía trước xa xa có một tòa cao ngất thành, lúc này là sáng sớm, ánh nắng trải vạn trượng,ánh lên tường thành rất có phong thái. Nàng rút bản đồ ra, nhìn hồi lâu, rốt cục suy sụp nói “Tìm không thấy! Nơi này là chỗ nào?”Lưu Vân cười nói” Đi xem, xem nó là chỗ nào! Chúng ta đi vào trước xem một chút đi! Hơn nửa tháng, ta thực chịu đủ ngủ trong xe ngựa rồi! Thoạt nghĩ tiểu vương gia không có can đảm đem sự tình nói ra, chúng ta cũng có thể hơi yên tâm một chút. Xuống xe đi!”Nói xong nàng nhảy xuống, Tập Ngọc chạy nhanh ngăn lại nàng.“Vân Vân, ngươi cùng Niệm Hương ở trong xe ngựa, ta cầm dây cương. Các ngươi đều không biết ứng phó, chỉ sợ thủ thành binh tướng sẽ gây phiền toái!”Nàng mò lên một nắm bùn đất, trên mặt bôi hai vết, nhìn qua thật giống như một thôn phụ ngày đêm mệt mỏi chạy tới.” Nếu binh tướng muốn xem mặt các ngươi, nhớ bôi đen mặt!”Nàng thấp giọng dặn, ra bên xe ngựa nắm tay Niệm Hương, nói nhỏ“Ngươi vào đi thôi, ta đánh xe ngựa.”Niệm hương mỉm cười nhìn nàng, nghe lời chui vào trong xe ngựa, động tác cư nhiên rất nhanh chóng. Tập Ngọc nhận dây cương, quay đầu ngựa lại, hướng tòa thành cổ đi dù là sáng sớm, cửa thành rất nhiều người muốn vào thành đang đứng. Tập Ngọc nhảy xuống ngựa, dắt ngựa xe đi tới, tướng sĩ trông cửa thấy nàng, liền ngăn lại.“Các ngươi là ai? Vào thành tính làm gì?”Tướng sĩ nói chuyện bằng giọng bản xứ, Tập Ngọc nghe xong nửa ngày mới hiểu được, vì thế liền cười nói” Kìa lão gia, tiểu nữ tử mang theo tỷ tỷ cùng tướng công đến trong thành mưu chút sinh lộ, muốn làm chút ít mua bán.”Tướng sĩ lòng nghi ngờ, nhìn nàng đánh giá, một lát sau, đi mở cửa xe, Lưu Vân sớm đem đất bôi lên mặt, ngẩng đầu nhìn với hắn ha ha cười, Niệm Hương vốn ngốc nghếch, cũng ha ha ngây ngô cười. Tướng sĩ chán ghét đóng cửa lại“Tật xấu! Mặt xấu vậy còn cười! Vào đi!”Tập Ngọc chạy nhanh rổi cười, đút một ít bạc vụn cho các tướng sĩ, bọn họ rốt cục hòa hoãn, vẻ mặt ôn hoà thả bọn họ thuận lợi đi qua. Trước khi đi, Tập Ngọc ngẩng đầu, liếc mắt nhìn đầu tường, trên đó viết hai cái chữ to LÂM TUYỀN. Đây là tên cái thành này? Nàng chưa nghe qua, xem ra nàng quả nhiên quả văn lạc thành Hàng Châu xa hoa lãng phí phồn hoa hoàn toàn khác nơi đây, ngã tư đường phố mở rộng sạch sẽ, kiến trúc đều là cổ xưa, không có gì tinh xảo rất khác biệt, người đi đường trang phục cũng không đa dạng như Hàng Châu, đều đơn giản. Tập Ngọc thúc xe ngựa, chậm rãi tới bên phiến đá ven đường, rẽ vào vài cái góc đường, chỉ thấy một tòa nhà cao lớn sừng sửng ở trước mặt.“Phượng Hoàng điếm.”Nàng chậm rãi đọc tên ghi trên lá cớ trước cửa tiệm, Lưu Vân từ trong xen ló đầu ra“Ở nơi này đi! Tập Ngọc, xương của ta đều đau hết rồi!”Từ trong điếm, tiểu nhị đã sớm chạy đến đón khách, nhiệt tình đem ngựa dắt ra phía sau, ba người đi vào trong, mới phát giác khách điếm này hai lâu đều là tiệm cơm, lầu ba, bốn mới là nhà nghỉ. Đoán chừng là địa danh nổi tiếng, dưới lầu khách nhân ngồi đầy, liếc mắt qua đều là đầu người, lại không tiếng nói chuyện gì ngọc mệt đến rã rời, cũng không đi chú ý điểm dị thường ấy, hướng chưởng quầy thuê hai gian phòng hảo hạng, mang theo Lưu Vân cùng Niệm Hương lên lầu đi ngủ đây. Khi còn trẻ, đôi khi, tôi cũng thoáng có ý định sẽ trở thành một người cầm bút. Ở một xứ sở mà phần lớn người ta đều cầm cuốc, cầm búa, cầm kìm hay cầm súng… mà định cầm viết thì quả là một chuyện khá viển vông – nếu không muốn nói là hơi xa xỉ. Lúc không còn trẻ nữa tôi mới ngộ ra rằng bút viết nó chọn người, chứ không phải là ngược lại – trừ khi mình cứ cầm đại thì không kể. Tôi không được hay bị lựa, và cũng không có máu liều – như phần lớn quí vị trong Hội Nhà văn Việt Nam – nên chuyện viết lách kể như… huề, hay nói cách khác là… trớt quớt! Xế chiều, đôi lúc, tôi lại loay hoay định xoay ra cầm phấn. Lại cũng chỉ “định” thế thôi, chớ rồi ngó bộ thấy cũng phiền. Tiếng Anh của tôi để đi chợ thì dư nhưng đi dạy thì chắc thiếu, thiếu chắc. Cứ dạy ráng cũng tội cho đám học trò. Thôi thì lại ngồi chơi không nữa đi cho nó khoẻ, bạn bè ai cũng khuyên như thế, bon chen danh lợi làm chi – đường trần đâu có gì – cho má nó khi. Ôi, giá mà được “như thế” thật thì chui cha quí hóa biết chừng nào. Tuy không cầm cuốc, cầm búa, cầm súng, cầm bút, cầm phấn, cầm kìm… nhưng tôi lại chưa bao giờ chịu ngồi chơi suông cả. Nếu không cầm ly, tôi cũng cầm chai – thường thì cả hai – kể cả lúc chạy xe. Hậu quả tôi bị DMV Department of Motor Vehicle thu hồi bằng lái, hoài hoài! Qua đến lần thứ ba thì tôi đâm ra nổi tiếng, với biệt danh là “Tiến cầm chai”. Tăm tiếng kiểu này, rõ ràng, không được vinh dự gì cho lắm. Tôi cảm thấy không thoải mái lắm với cái “thương hiệu tay cầm chai” nên từ đó khi được mời đến nhà ai để dùng cơm, tôi luôn luôn mang theo một bó hoa – thay vì chai rượu. Nếu có ai hỏi tại sao lúc nào cũng cầm hoa thì tôi nói trại vì mình là… dân Đà Lạt! Mọi người ai cũng tin như sấm, vì ai cũng biết thành phố quê hương sinh trưởng của tôi hoàn toàn và tuyệt đối không có cây trái gì ăn được cả. Không có xoài, không có nhãn, không có ổi xá lị, không có chôm chôm, sầu riêng, vú sữa, bòng bong, xa bu chê, măng cụt, mãng cầu, hay cam quít, mít dừa… gì ráo trọi. Chỉ toàn là bông với hoa thôi. Cuộc sống của người dân Đà Lạt – tất nhiên – được ướp đẫm bằng đủ loại hương hoa hoa đào, hoa lý, hoa mai, hoa mơ, hoa mận, hoa huệ, hoa trà, hoa hồng, hoa nhài, hoa mộc, hoa qùi, hoa cúc, hoa thược dược, hoa vạn thọ, hoa mười giờ, hoa rẽ quạt, hoa bìm bìm, hoa cẩm chướng, hoa tường vy, hoa ngũ sắc, hoa pensé, hoa poppy, hoa glaieul, hoa violette… Thưở ấu thơ, trên đường đến trường, lũ bé con chúng tôi hay hái hoa để tặng nhau. Và khi tan học, trên đường về, tôi luôn luôn “kiếm” một bó hoa thật đẹp để mẹ thắp hương. Càng lớn, tôi càng lơ là chuyện mang hoa về nhà cho mẹ cúng Phật nhưng chưa bao giờ quên đem hoa để tặng đào – dù chỉ một ngày. Cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975 thì chuyện “hái dâng người một đoá đẫm tương tư” mới đột nhiên chấm hết. “Ủa sao vậy? Bộ nàng lên xe bông đột xuất đi về nhà người khác hay sao?” “Không, fiancée của tui chả có đi đâu ráo trọi nhưng tui thì có. Tui lên xe Molotova để đi…cải tạo!” Cuộc đời tôi, kể như, trào máu – đã đành. Đời hoa, thương ôi, cũng “máu trào” lai láng Đụ mẹ Cây bông Hắn không Lao động Ai trồng Chật chỗ Mày nhổ Xem sao Máu trào Thiên cổ Đó là thơ của ông Sơn Núi. Ai sao tui vậy. Ai chửi bậy, tui chửi theo Tổ cha cây hồng Sao không lao động Mà mày trổ bong Trây lười lao động xã hội chủ nghĩa là một thái độ không thể chấp nhận được trong chế độ mới; do đó, đất trồng bông được thay bằng những… vồng lang. Lá và đọt lang dùng để luộc, hay xào; củ để độn cơm, hoặc dùng thay cho… quà sáng! Những cây bông hiếm hoi, còn sống sót, đều phải tham dự vào công tác lễ tân – rất nặng phần tôn giáo Nở ngàn hoa chiến công ta dâng lên Người. Dâng lên tới ảng cả niềm tin chiếu sáng ngời. Viếng thăm lăng Bác Nguồn Sang giai đoạn đổi mới, khi cái đói bớt ám ảnh mọi người thì mì và lang cũng thôi mọc tràn lan trên từng cây số. Hoa được phục hồi, và được dùng vô cùng thoải mái trong việc hội họp, cũng như được tùy tiện mang dâng cho tất cả các đồng chí ở cấp lãnh đạo – chớ không chỉ dành riêng cho Người nữa. Xin nhìn qua khung cảnh đại hội đại biểu nhiệm kỳ 2010-2015 của Đảng bộ TP Cần Thơ tổ chức chính thức trong hai ngày 23 và 24/9/2010 trên trang Bauxite Việt Nam cho mãn nhãn Hội trường nơi diễn ra đại hội được trang trí rất nhiều hoa. Cứ gọi là tràn ngập hoa, giống với khá nhiều đại hội cấp tỉnh đã diễn ra, và điều này thật khác với nhiều đại hội trước đây… Nhiều hoa quá, đại hội nhang nhác một lễ mừng công, hay lễ cúng bái ở chùa chiền, không gần với cuộc sống… Ông Lê Thanh Hải chỉ đạo đại hội bằng việc đọc một bài viết sẵn dài 7 trang A4. Trong đó có câu “Tăng cường quản lý chặt chẽ việc đầu tư xây dựng các công trình kết cấu hạ tầng”, không biết có gợi cho vị đại biểu nào nhớ đến vụ công trình đại lộ Đông-Tây ở TP Hồ Chí Minh dẫn đến chuyện bắt ông Huỳnh Ngọc Sỹ vốn không xa lạ với ông Lê Thanh Hải hay không?” Ông Hải phát biểu xong, ông Quyên rời chỗ ngồi ở đoàn chủ tịch đến giữa sân khấu đứng chờ, mời ông Hải ra để ôm và tặng hoa. Không biết xưa nay, có cấp trên nào đi chỉ đạo cấp dưới lại được cấp dưới ôm và tặng hoa như ở Cần Thơ hay không? Chỉ thấy tặng hoa giữa nơi đã tràn ngập hoa, thấy hoa không còn quý, mà thấy như đang xem sân khấu cải lương. “Ủa, chớ cải lương chút xíu thì đã sao kìa?” Cần Thơ, đất miền Nam, cái nôi của cải lương, chớ bộ Thái Bình, Quảng Bình hay Quảng Ngãi đâu mà không chịu “cải lương” – cha nội? Hơn nữa, Cần Thơ lại có bến Ninh Kiều – nơi xuất xứ hai câu ca dao tân thời nổi tiếng Chiều chiều ra bến Ninh Kiều Dưới chân tượng Bác đĩ nhiều hơn dân Ở một địa phương bầy hầy cỡ đó thì trưng bầy hoa hoè làm cảnh, để che bớt sự nhếch nhác, là một việc làm tế nhị đáng được biểu dương. Tương tự, trao hoa cho ông Lê Thanh Hải – đại diện cao cấp nhất và tai tiếng nhất của Đảng trong ngày đại hội – cũng là một sáng kiến thần tình của ban tổ chức. Hoa vốn thanh khiết, và tạo được cảm giác thư giãn. Nó có thể giúp cho người ta… ghìm cơn mửa! Bởi vậy ở thời này thời đểu cáng đã lên ngôi hoa được dùng để trang trí cho mọi dịp hội họp, và để làm đẹp cho tất cả qúi vị lãnh đạo các cấp, chớ đâu có riêng chi ông Lê Thanh Hải. Thử ngó hình những đảng viên đang được công luận nhắc đến nhiều nhất trong thời gian vừa qua coi – ông Trần Tiến Cảnh, ông Võ Kim Cự, ông Nguyễn Văn Ngọc, ông Phạm Thanh Bình, ông Nguyễn Trường Tô … – họ đứng đâu, ngồi đâu mà không có một lẵng hoa bên cạnh. Ông Trần Tiến Cảnh, đại biểu tỉnh Hà Nam, nổi tiếng về dung nhan và chỉ số IQ. Ông Nguyễn Văn Ngọc, phó bí thư thường trực Tỉnh ủy Yên Bái, được dư luận đặc biệt quan tâm vì học bằng bằng tiến sĩ chỉ trong vòng vài tháng. Ông Võ Kim Cự, chủ tịch UBND tỉnh Hà Tĩnh, cũng nức tiếng vì tốt nghiệp thạc sĩ MBA, ở hạng thủ khoa. Ông Phạm Thanh Bình, Bí thư Đảng ủy, người có tài ảo thuật làm cho vài tỉ Mỹ kim biến thành những đống sắt vụn. Ông Nguyễn Trường Tô, Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang, người nổi tiếng vì những hình chụp khỏa thân. Nhìn ông Tô, bên cạnh những cành hồng, tôi lại nhớ đến lời kêu gọi khẩn thiết của nhà văn Hà Văn Thùy “trân trọng gửi đến quí ông Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng – vào ngày 20 tháng 7 năm 2010 – xin cứu vớt ngay hai cháu Nguyễn Thị Thanh Thúy và Nguyễn Thúy Hằng.” Có lẽ vì sợ ba ông trên ở quá cao, không nghe được “lời kêu gọi khẩn thiết” của kẻ thấp cổ bé miệng, nên vài hôm sau – hôm 24 tháng 7 – bà Nguyễn Ngọc Như Quỳnh bút danh Mẹ Nấm lại viết thêm một “Thư kiến nghị khẩn cấp” nữa, gửi đến những quí bà chức sắc ở cấp thấp hơn Chủ tịch Hội Liên hiệp Phụ nữ Việt Nam, Chủ tịch Hội Bảo vệ Quyền Trẻ em Việt Nam, Chủ tịch Ủy ban Bảo vệ và Chăm sóc Trẻ em Việt Nam, Chủ tịch Ủy ban Bảo vệ Bà mẹ và Trẻ em… xin “hãy lên tiếng để bảo vệ các gia đình và các nạn nhân, các trẻ vị thành niên trong vụ án mua bán dâm tại Hà Giang.” Không nghe ai trả lời trả vốn gì, ngoài tiếng chép miệng thở dài của một thường dân “Nhẹ tay với thủ phạm nhưng nặng tay với nạn nhân là nghĩa làm sao?” Tui cũng là thường dân luôn nên cũng đâu hiểu là nghĩa làm sao! Chỉ biết rằng hiện cảnh của hai em học sinh Nguyễn Thị Thanh Thúy, Nguyễn Thúy Hằng tuy thật đáng thương nhưng vẫn chưa đến nỗi ngặt nghèo – có thể bị lâm nguy đến tính mạng. Tôi biết một cánh hoa thời loạn khác hiện ở vào tình trạng hung hiểm hơn nhiều, và gần như đang đang bị công luận bỏ quên. Em tên là Đỗ Thị Minh Hạnh, hai mươi lăm tuổi, bị bắt vào tháng Hai năm 2010 cùng với hai người bạn khác – Đoàn Huy Chương, 25 tuổi, và Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, 29 tuổi. Đến ngày 20 tháng 5 năm 2010, Tổ chức HRW mới biết đến vụ bắt cóc này “Đã ba tháng rồi, và họ vẫn bặt vô âm tín”, ông Phil Robertson, Phó giám đốc phụ trách châu Á của Tổ chức Theo dõi Nhân quyền nói. “Thông lệ đối xử khắc nghiệt với tù nhân chính trị ở Việt Nam khiến chúng tôi quan ngại rằng chính quyền có thể sử dụng các biện pháp tàn nhẫn, phi nhân tính hoặc nhục mạ, thậm chí tra tấn – để buộc ba nhà hoạt động trẻ tuổi này phải nhận tội.” Đoàn Huy Chương là một trong những thành viên sáng lập Hiệp hội Đoàn kết Công Nông và đã từng bị tù 18 tháng vào năm 2006 với tội danh “lợi dụng tự do dân chủ”. Thân phụ của Chương, ông Đoàn Văn Diên, cũng bị bắt với tội danh trên cùng năm 2006, hiện vẫn đang bị giam ở Trại B5, thuộc tỉnh Đồng Nai. Nguyễn Hoàng Quốc Hùng và Đỗ Thị Minh Hạnh tích cực ủng hộ phong trào khiếu kiện của Dân Oan, hỗ trợ công nhân nghèo và nông dân mất đất đòi chính quyền phải xem xét lại việc đền bù cho họ. Kể từ khi bị bắt – mà không một đài báo chính thức nào ở Việt Nam đưa tin – chính quyền vẫn không cho phép gia đình và luật sư liên lạc với ba người này, ngoại trừ một lần thân mẫu của Đỗ Thị Minh Hạnh được gặp con vào ngày 14 tháng Năm.” Đỗ Thị Minh Hạnh, Nguyễn Thị Thanh Thúy, Nguyễn Thúy Hằng… chỉ là vài ba, trong số hàng chục triệu cánh hoa Việt Nam – đang bị vùi dập – giữa thời ly loạn! Tưởng Năng Tiến 10/2010 13/10/2010 - Posted by Sổ tay thường dân

thương hoa tiếc ngọc là gì