️ Đọc truyện tranh Hoàng hậu ác nữ rất thích tôi [Nữ Hoàng Độc Ác Rất Yêu Quý Tôi, Hoàng Hậu Ác Nữ Yêu Quý Tôi] Chap 26 Full Tiếng Việt bản đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại DichTruyen Tổng hợp truyện Ac nu hoang hau the wicken queen chap1 2. Full. Đăng bởi: nammoc1007. 420459 - 18815 - 200 . Nếu có vấn đề về truyện mong các mọi người cmt, ta sẽ xem và sửa. Tuy ta không edit truyện (Q1)[Edit][Xuyên nhanh]:Hắc hóa đi bạn gái cũ - Muội Chỉ Ái Cật Nhục (TG3=>) Đọc truyện Cốt truyện tướng liên quân - Cốt truyện Veera trên điện thoại, cập nhật hằng ngày. se toi sai roi van an #professorsnape #park jimin em se theo duoi anh chap 17 #nuong tu dung nghich nua bach duong thien yet chap 14 #fanfictional girl x bts thien than 21 #trung sinh chi thu nu tam ke chuong 138 # Mồ hôi lạnh đã sớm theo trán nhỏ giọt xuống dưới, phía sau lưng quần áo cũng sớm đã bị tẩm ướt. Kia từng tiếng áp lực ở cổ họng đau đớn, càng là làm Lương Húc Nhiên nghe được trong lòng run lên. "Ngươi" Lương Húc Nhiên nhìn hắn thống khổ bất kham thần sắc, "Không có gì biện pháp có thể giảm bớt sao?" Tổng hợp truyện Cong ty doi dien co mot ten dang ghet kim tae hyung chi gioi treu choc nguoi #bhtt #gia #lý #ngontinh #rẻ #son #sung #xuyênkhông Công ty đối diện có một tên đáng ghét. Home » Thiện Nữ chính truyện | Thiện Nữ 2 | VNG Game Publishing sota 5 tháng ago 3 Tháng Năm, 2022 Thiện nữ mobile thiện nữ mobile nhân vật 6 , nan / #Thiện #Nữ #chính #truyện #Thiện #Nữ #VNG #Game #Publishing / thiện nữ mobile nhân vật KTVU. Biết được kế hoạch của Thừa Tướng, thế nên cả ngày Âu Dương Tuệ Như đều nghĩ xem phải làm saođể đồng thời trừ bỏ hai tỷ đệ kia một lần cho xong, chỉ mãi lo suy xét,cuối cùng thành không quan tâm gì đến cơm nước, cả ngày thấp thỏm khôngyên, đi đứng, cử chỉ có chút không được bình Hậunhìn thấy sự không yên lòng của Thái Tử Phi, cho là nàng bị việc ThànhVương Phi mang thai kích thích, nhưng cũng không thể an ủi nàng, đànhphải đề cập với con trai, kêu con trai bà tìm nàng an của bọn trẻ, Thái Hậu có muốn quản cũng không đủ sức, nếu bà tùy ýnhúng tay vào, chỉ cần lỡ tay một chút thì cũng sẽ biến khéo thành vụng, sẽ giúp tham lang có chỗ thoát thân [b]Càfé[/b] tham lang là ngôi sao xui xẻo, chính là ả Giang Ánh Nguyệt nha các nàng. Cũng bởi vì e ngại điều này, nên gần đây bà làm việc gì cũng vô cùngcẩn thận, đối với đám nữ nhân trong hậu cung, bà đều xem xét, quan sátcẩn thận, phòng ngừa những kẻ có hành vi quyến rũ dụ mang tâm lý này làm nền, nên kẻ vô tình phạm phải là Nguyên Phi kết cụcđương nhiên vô cùng thê thảm rồi, bị phạt 30 roi, đưa vào lãnh cung kiểm điểm tĩnh tu, khi nào Thái Hậu cảm thấy được hơn, thì mới cho ra ngoài. Nếu không phải nhờ nàng ta có công sinh dưỡng Thành Vương, thì Thái Hậu đã phế nàng ta luôn Nhan Bất Phá biết được tình huống khác thường của Tiểu Nha Đầu thông qua Thái Hậu, rời khỏi điện Dao Hoa, sắc mặt lập tức trầm xuống, chậm rãi đi trên đường, do dự một lúc lâu,cuối cùng vẫn không biết phải khuyên giải thế nào, trong lòng cũng không biết làm sao. Hắn muốn kéo mạnh Tiểu Nha Đầu ôm vào trong lòng, gàothét cảnh cáo nàng, không cho nàng nghĩ đến nam nhân khác, càng khôngcho phép nàng sinh con cho bất kỳ nam nhân nào khác nữa. Nàng chỉ có thể thuộc về hắn, cũng chỉ có thể sinh Hoàng Tử cho hắn mà tưởng tượng cuối cùng vẫn là tưởng tượng, nếu hắn thật sự làm vậy, nhất định Tiểu Nha Đầu sẽ vô cùng sợ hãi, với tính cách mạnh mẽ táo bạo củanàng, không chừng sẽ lập tức chạy khỏi Hoàng cung!Nhìn nhữngbông tuyết trắng tinh như đang múa lượn đầy trời, rồi lại nhìn về Ly Sơn ở phía xa đang dần bị bao trùm trắng xóa, Hoàn Nhan Bất Phá nhíu mày,thở dài một hơi, nhìn An Thuận đang đứng gần bên, nói khẽ “Đây là trậntuyết thứ hai từ đầu Đông đến giờ, năm trước ở Tây Uyển phía sau Ly Sơnhồng mai đã bắt đầu nở rộ, đẹp không sao tả xiết.”Từ lúc AnThuận theo Hoàng Thượng đến nay, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng đau khổvì tình của hắn, nay nhìn thấy hắn rõ ràng là bộ dạng nhớ thương sâunặng, lại thấy hắn nói đông nói tây, tìm cớ cho chính bản thân mình,không khỏi có chút dở khóc dở cười, cảm thấy Hoàng Thượng như vậy quảthật vô cùng thân thiết, cũng vô cùng mới cúi mắt, giấuđi ý cười, nói hùa theo tâm ý của Hoàng Thượng “Hồi bẩm Hoàng Thượng,nô tài vừa rồi có đi ngang qua, hoa mai quả thật đã nở rất đẹp. Bây giờNgài cũng không quá bận việc gì, không bằng cùng với người Ngài yêuthích cùng nhau thưởng mai.”Trên mặt Hoàng Nhan Bất Phá lộ được chút ý cười thoải mái, gật đầu nói “Ý kiến hay!”An Thuận tiếp tục nói “Lúc nãy nô tài thấy Thái Tử Phi ở trong vườnthưởng tuyết, không chừng bây giờ vẫn còn ở đó, chúng ta đi qua đó cũngtiện đường, không bằng gọi Thái Tử Phi cùng đi, Hoàng Thượng thấy saoạ?”Vẻ mặt Hoàn Nhan Bất Phá càng rạng rỡ hơn, nhìn về An Thuậnvới ánh mắt tán thưởng, phất tay nói “Được đó, vậy đi thôi.” Tuy giọngđiệu hắn bình thường, nhưng bước chân lại không tự chủ được mà nhanh hơn rất Thuận điều chỉnh tốc độ bước theo, giương mắt lén nhìn bóng dáng cao lớn của Hoàng Thượng, khóe miệng nhếch lên, cườikhẽ. Hoàng Thượng sinh động như vậy, so với bộ dáng cao ngạo tàn nhẫnkhi xưa tốt hơn biết bao nhiêu! Cõ lẽ, nghiệt duyên của Hoàng Thượng vàThái Tử Phi, cũng không phải mọi mặt đều xấu. Chỉ là, sau này Thái Tửphải khổ lòng An Thuận ngẩng đầu hếch mũi nhỏ vàigiọt nước mắt cá sấu cho Thái Tử, ngay sau đó khôi phục vẻ mặt khôngbiểu cảm như bình thường, chuyên tâm bước Thuận đã sắpxếp tiểu thái giám đến nằm vùng ở Sướng Xuân Viên từ sớm, nên việc nắmđược hành tung của Thái Tử Phi mọi lúc mọi nơi rồi là đương nhiên người vừa mới đi được một đoạn, quả nhiên gặp được Thái Tử Phi mang sắc mặt ửng hồng vì lạnh, áo khoát lông cáo dày bao lấy dung nhan xinhđẹp, đang ngửa mặt đón những bông tuyết đang bay lượn đầy trời, vẻ mặtvô cùng hào hứng.“Tiểu Nha Đầu, sao lại không che ô? Để nhiễmlạnh rồi bị bệnh thì sao đây hả?” Hoàn Nhan Bất Phá cầm chiếc ô giấy dầu từ tay An Thuận, đi đến bên người Âu Dương Tuệ Như, che tuyết cho nàng, dịu dàng trách mắng.“Phụ Hoàng, ta muốn nếm thử xem hương vịtuyết ở đây thế nào!” Có khác biệt với tuyết ở hiện đại hay không? Sống ở dị thế, đây là lần đầu tiên nàng gặp được tuyết lớn như vậy, làm ÂuDương Tuệ Như nhớ lại quê nhà của nàng ở phương Bắc, bỗng nhiên cảm thấy xúc động, đứng trên nền tuyết ngơ ngẩn nhìn trời, ngơ ngác một lúc Tông nở nụ cười, nhìn nàng gương mặt ửng hồng, vô ưu vô lo, nào cókhông được bình thường như lời Thái Hậu, trong lòng cũng buông lỏngxuống, biết rõ là nàng đang giả vờ ngớ ngẩn, nhưng vẫn cố ý hùa theo,còn hỏi “A? Vậy ngươi đã nếm ra chưa? Tuyết ở đây so với Kinh Thànhkhác nhau thế nào?”“Hì hì, so với Kinh Thành thì tuyết ở đâyngọt hơn một chút, cũng thơm hơn một chút nữa! Nếu học theo lời người ta dùng để pha trà, hương vị nhất định sẽ rất thuần khiết đó!” Âu DươngTuệ Như tươi cười rạng rỡ, nói như là Tông mỉm cười,nhìn chăm chú vào gương mặt tươi cười không nét sầu lo của nàng, tronglòng vô cùng ấm áp, cảm thấy chỉ cần có Tiểu Nha Đầu bên cạnh, cho dù có gió lạnh buốt xương, vẫn cảm thấy như gió xuân gần gũi ấm áp, thoải mái vô cảm giác này làm hắn say mê, tiếp đó là quyếnluyến, vẻ mặt hắn dịu dàng xuống, quay đầu, nhìn An Thuận rồi nhẹ nhàngra lệnh, “Lời Thái Tử Phi nói đã nghe rõ chưa? Lập tức gọi người hứngmấy bình tuyết chôn xuống gốc mai, đợi đến năm sau lấy ra để Thái Tử Phi pha trà uống.”An Thuận vội vàng nhận lệnh, gọi vài cung nữ mang bình đi hứng một câu nói đùa của mình mà Hoàn Nhan Bất Phá đã cho người làm thật, Âu Dương Tuệ Như xúc động trong lòng, nắm chặt ống tay áo hắn, vẻ mặtnghiêm túc, vô cùng chăm chú nói “Cảm ơn Phụ Hoàng, Phụ Hoàng tốt vớita như vậy, ta sẽ không bao giờ quên, sau này ta sẽ báo đáp Ngài thậttốt!”Nàng nói câu báo đáp không phải chỉ là nói suông, nỗ lựcđạp ngã tỷ đệ Giang Ánh Nguyệt không phải là sự báo đáp tốt nhất đó sao?Tuy Hoàn Nhan Bất Phá không biết được hàm ý trong câu nói của nàng, nhưngvẫn có thể nhìn ra sự chân thật của nàng khi nói ra câu đó, trong lòngrung động, đôi tay muốn mạnh mẽ ôm nàng một chút, đầu ngón tay run lên,nhưng lại cố nhịn xuống, chỉ có thể vứt ý nghĩ đó ra sau đầu, cất giọngkhàn khàn “Được, Phụ Hoàng là quan trọng nhất, ngươi sẽ báo đáp PhụHoàng thật tốt, hai câu này, Trẫm nhớ kỹ, sau này Trẫm sẽ tìm ngươi thực hiện, ngươi không được chơi xấu đâu đấy!”Âu Dương Tuệ Như tỉnh tỉnh mê mê với câu nói mang hàm ý sâu xa này, nhưng nàng cũng không chút do dự gật đầu mạnh một miệng An Thuận cong lên, cảm thán trong lòng rằng Thái Tử Phi thật dễbị lừa, vô tình mang chính mình bán đi lúc nào không Bất Phá liếc nhìn sườn mặt thuần khiết của Tiểu Nha Đầu, hàng lôngmày nâng lên, khóe môi có xu hướng cong lên không thể kềm lại được. “Tốt lắm, quyết định như vậy đi. Đi thôi, cùng Phụ Hoàng đến Tây Uyển thưởng mai nào. Hôm nay tuyết rơi, ngồi giữa tuyết thưởng mai rất có hương vịđấy.”“Dạ! Vậy chúng ta đi nhanh thôi!” Đi vào dị thế, trở thành cổ nhân, đương nhiên phải làm một vài việc tao nhã rồi, ngồi trongtuyết thưởng mai chính xác là đứng đầu trong mấy việc tao nhã đó, ÂuDương Tuệ Như hai mắt sáng trưng, hứng trí bừng bừng đường hai người chuyện trò vô cùng vui vẻ, chậm rãi đi về phía Tây Ánh Nguyệt theo phía sau hai người, bị kiến thức rộng lớn và sự hiểubiết về mọi mặt của Âu Dương Tuệ Như làm cho sợ hãi. Dường như bất cứ đề tài nào Hoàn Nhan Bất Phá nói ra, thì nàng ta đều có thể dễ dàng tiếplời, lời nói có lập luận rõ ràng, mới mẻ độc đáo, đừng nói Hoàn Nhan Bất Phá bị nàng ta thu hút hoàn toàn, mà ngay cả nàng cũng không thể khôngthừa nhận, trên phương diện kiến thức và tài năng học vấn, nàng ta quảthật vượt qua nàng rất thù như vậy, tại sao trước kianàng lại coi thường? Lần trước nàng ta vạch trần sơ hở của nàng thật sựlà vô tình sao? Trong lòng Giang Ánh Nguyệt không thể xác định. Trênngười dâng lên từng đợt sát ý, nhưng nàng ta chỉ có thể mạnh mẽ đè épvào được, bây giờ vẫn chưa phải lúc. Đợi khi nànglàm Hoàng Phi, sinh hạ Hoàng Tử, rồi mới có thể đem Âu Dương gia, cả tộc Hoàn Nhan Bất Phá đi vào chỗ chết, để con trai mình đăng cơ, để HoàngĐệ làm Nhiếp Chính, còn nàng thì buông rèm nhiếp chính, từng bước từngbước một soán một triều đại bất tri bất giác thay đổitrong yên lặng, không có kế hoạch nào tốt hơn kế hoạch này cả, nàng nhất định không được buông tha, nàng phải nhẫn!Tuy rằng trong lòngđang hết sức củng cố tâm lý, nhưng vẻ mặt Giang Ánh Nguyệt vẫn tuyệtnhiên không hề thay đổi gì, cho dù là ánh mắt, cũng không dao động chútnào. Trãi qua lần ám sát kia, trưởng thành hơn không chỉ có Âu Dương Tuệ Như, mà nàng ta cũng Nhan Bất Phá giẫm lên nền đấttrắng tinh, lưu lại trên tuyết từng dấu chân thật sâu, nâng mắt nhìn Tây Uyển trước mặt, lại gặp phải hai kẻ không mời mà tới.“Nhi Thần vi thần gặp qua Phụ Hoàng Hoàng Thượng, Phụ Hoàng Hoàng Thượngvạn an.” Thái Tử và Lưu Văn Thanh đứng trước đình lục giác, hướngvề Hoàn Nhan Bất Phá hành lễ vấn phải Thái Tử, sắc mặt Hoàn Nhan Bất Phá lập tức không vui, trầm giọng hỏi “Các ngươi ở đây làm gì?”“Hồi bẩm Phụ Hoàng, nhi thần và Văn Thanh ở đây nấu rượu thưởng tuyết, thuận tiện ngâm thơ vẽ tranh ạ.” Thái Tử vươn tay chỉ về phía đình lục giác,quả nhiên trong đình đã đặt sẵn một bếp lò, ánh lửa đỏ tươi, trên đó làmột bầu rượu, đang bốc lên từng làn hơi nước nhè nhẹ, làm hương rượu lan đi bốn phía, nhìn qua có vẻ thoải mái ấm áp vô cùng, làm người ta không thể tự chủ mà bước về phía đó, cùng bọn họ cộng ẩm một Thanh đợi Thái Tử dứt lời, vẻ mặt bình thản, không kiêu ngạo khôngsiểm nịnh hướng về Hoàn Nhan Bất Phá vái một cái, cất giọng trong trẻo“Vi thần Lưu Văn Thanh gặp qua Hoàng Thượng.”Âu Dương Tuệ Nhưliếc mắt nhìn hai người một cái, thái dương co giật, trong lòng muốn nôn ra lại ngâm thơ? Lưu Văn Thanh, ngươi còn chưa chịu yên phận sao?Không còn khả năng nào khác nữa à? Muốn nịnh bợ Phụ Hoàng để không bịđiều đi sao? Gặp phải tỷ đây, coi như số ngươi không may rồi! Có thể đạp ngươi một lần, đương nhiên tỷ vẫn có thể đạp ngươi lần thứ hai!Hoàn Nhan Bất Phá cũng không chú ý đến thái độ của Tiểu Nha Đầu, nhìn thấyLưu Văn Thanh đứng thẳng như trúc, lập tức nhớ lại lần vây săn, khôngkhỏi gật đầu mỉm cười nói “Là ngươi sao? Trẫm còn nhớ ngươi, ngươi làmthơ rất được!” Một bên nói, một bên sải bước vào đình, hiển nhiên làđang hứng Văn Thanh và Thái Tử âm thầm nhìn nhau, ánhmắt đều hiện vẻ tươi cười. Không uổng công bọn họ ngày ngày chờ đợi, rốt cục cũng chờ được người cần gặp, cơ hội lần này nhất định phải nắmđược!Giang Ánh Nguyệt kiềm chế xúc động trong lòng, bước theoHoàn Nhan Bất Phá vào đình, chờ đợi biểu hiện xuất sắc của Hoàng đệ tài hoa thế nào, nàng một chút cũng không hoài nghi, nhất địnhsẽ khiến Hoàn Nhan Bất Phá thấy được, biết được thế nào là kinh tàituyệt diễm Càfé – thành ngữ- tài hoa kinh người.Âu Dương Tuệ Như nhíu mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn nhắm mắt theođuôi Phụ Hoàng nhà mình, cũng không thèm chào hỏi Thái Tử, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Phụ Tử đen mặt, nhưng lại thấy HoànNhan Bất Phá làm như không nhìn thấy hành động vô lễ của nàng, lại longại làm hỏng ván cờ đã bày bố của người trong lòng, chỉ có thể đau khổnhẫn Văn Thanh liếc nhìn Âu Dương Tuệ Như một cái, đôimắt âm trầm, trong lòng xác thực có chút kiêng kỵ, nhưng rất nhanh đãlấy lại bình vào tài năng sở trường của hắn, có thể thua trongtay một nữ nhân sao chứ? Hắn thật sự không tin!Hết Chương 44– Càfé Sáng Thế Tông bỏ lại con ngựa, mang theo bọn thị vệ im hơi lặng tiếng ẩn thân lẫn vào các bụi cây xung quanh, một đôi mắt ưng không tập trung nhìn con hươu, mà lại chăm chú nhìn Âu Dương Tuệ Như phía đối diện đang nheo mắt, kéo cung chuẩn bị phương nhíu chặt chân mày, một đôi mắt đẹp bình thường ẩn chứa ý cười nay long lanh tràn ngập chuyên chú, loại chuyên chú này đối với việc săn con mồi nhất định phải có, mang theo thần thái lóa mắt thu hút lòng người, làm cho người ta không dám nhìn gần, mà cũng không muốn dời mắt thật khá! Thế Tông thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng, người có ánh mắt như vậy, nhất định nội tâm cũng đủ cứng rắn, khát vọng đối với thành công cũng càng thêm mãnh liệt. Chỉ đơn giản nhìn ánh mắt Thái tử phi, hắn đối với chuyến săn bắn lần này càng thêm chờ Âu Dương Tuệ Như cầm cung khẽ siết chặt, hơi thở cũng càng ngày càng nhẹ, đến lúc hoàn toàn ngừng lại, bỗng nhiên trong mắt tỏa ra một chút tinh quang, ngón cái buông sợi dây cung ra, mũi tên sớm vận sức chờ phát động xuyên qua nhánh cây cực nhanh, bay về phía con hươu vẫn đang mãi vào hướng bay của mũi tên, Thế Tông đoán được mũi tên này nhất định không thất bại. Trong mắt hắn cực nhanh hiện lên một chút thưởng thức, thoáng chốc liền phóng về phía con ngựa của mình, tích tắc đã xoay người lên ngựa, chạy đến hướng con hươu có thể trốn được để vây xé gió rất nhỏ vang lên, con hươu đề cao cảnh giác, nhấp chân muốn chạy, vừa mới chuyển đầu, mũi tên cũng đã tới nơi, vốn ban đầu nhắm vào bụng nó giờ thành cắm trên mông nó, lung lay lúc hươu thống khổ kêu một tiếng, bỏ chạy ngược hướng tên bay tới, chưa chạy được xa, một mũi tên có tốc độ còn nhanh hơn, lực sát thương lớn hơn vụt qua trước mặt, cứ như đang trêu chọc nó, rõ ràng có thể một mũi tên lấy mạng, nhưng lại không nhắm vào thân nó, chỉ xẹt qua mình nó cắm trên thảm cỏ cách nửa thước, sâu bảy phân, chặn con đường trốn chạy của hươu kêu một tiếng bi thương, vội vàng đổi hướng, nhưng lần nào cũng có một mũi tên không đe dọa tính tính mạng bay tới, chỉ còn đường trốn chạy về hướng duy nhất không gây trở thế, Thế Tông thu hồi cây cung trong tay, dẫn bọn thị vệ tiếp tục đuổi hướng con hươu trốn chạy đúng là mảnh cỏ trống trải kia, thấy Thế Tông tiến hành theo kế hoạch, Âu Dương Tuệ Như không dám dừng lại chút nào, đuổi ngay sát phía sau con hươu đang kinh hoàng thất thố, bắn tên liên tục. Rất nhiều mũi tên rơi vào khoảng không, nhưng vẫn có hai ba mũi bắn trúng mục tiêu, nhưng bởi lực đạo của nàng không đủ, tên cắm vào da thịt khá nông, cũng chảy chút máu, nhưng không nguy hiểm đến tính Dương Tuệ Như không nhụt chí, vẫn tiếp tục bắn một mũi rồi lại một mũi, động tác chưa từng dừng lại, dã tính sáng ngời trong đôi mắt đang nheo người thị vệ ẩn nấp bốn phía quanh con hươu dưới sự dẫn dắt của Thế Tông truy kích qua đây, đồng loạt tru lên, kích thích tâm trí con hươu vốn đang hoảng hốt, khiến cho nó hỗn loạn và mất đi sự nhạy nhiên dưới một loạt tiếng tru, con hươu đại loạn, mấy lần loạng choạng gần như sắp ngã, lại cố gắng ổn định thân mình, tiếp tục chạy trối chết. Thấy động tác con hươu càng ngày càng lộ vẻ chậm chạp, Âu Dương Tuệ Như hình như tỉnh ngộ, cũng học theo điệu bộ thị vệ ngửa đầu tru Âu Dương Tuệ Như thanh thúy trầm bổng, sau khi tru một tiếng, giống như đã tìm được cảm giác, lại tru liên tiếp thêm vài tiếng, trong tiếng tru cao trong tràn ngập tùy ý, nhiệt huyết, dã tính và tràn đầy ý chí chiến đấu, hào khí như thế nghe vào trong tai, dường như cả trái tim cũng đều bay lên theo tiếng tru này, chọc thủng trời đây chưa từng thấy khí chất Thái tử phi xuất sắc như vậy, nhưng lại vô cùng phù hợp tính tình người Nữ Chân ngang ngạnh từ nhỏ, bọn thị vệ giống như được khích lệ, dưới sự dẫn đầu của Thái tử phi tru càng lớn tiếng hơn, sơn cốc vốn yên tĩnh bị tiếng tru của bọn họ quấy nhiễu, không ngừng có động vật đang lẫn trong cây cối bỏ chạy, ngay cả chim chóc trên cây đều tung cánh bay lên trời cao, lượn lờ thật lâu không dám hạ mắt phản chiếu bóng dáng Âu Dương Tuệ Như như ngọn lửa đầy sức sống, bên tai đều là tiếng tru cao giọng của nàng hòa với bọn thị vệ, vui vẻ sảng khoái như vậy, làm cho nhiệt huyết người ta sôi trào. Tình hình này, hoàn toàn rung động tai mắt Thế Tông, thẳng tiến vào trong lòng công hợp tác, cùng tiến cùng lùi, cố gắng truy kích con mồi tới cùng, không đạt mục đích thì không bỏ qua, đây mới thật sự là săn bắt, mà không phải là trò chơi săn bắn được tổ chức ra để tăng cường khống chế các bộ tộc Nữ Tông chợt ngẩn ngơ, trong lòng cũng nóng lên, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, tiếng thét hùng hậu, xông thẳng lên trời, mang theo hơi thở sát phạt nồng hươu kia vốn sắp bị những người này bắn chết, lại còn bị những tiếng tru làm cho rối loạn, đột nhiên nghe thấy một tiếng thét như rồng ngâm này, tim phổi đều bị đánh tơi tả, chân mềm nhũn, ngã xuống mắt Âu Dương Tuệ Như sáng ngời, không để mất thời cơ bồi thêm một tên, ngay đúng phần bụng mềm nhất của con hươu, nguyên khí con hươu bị tổn thương nghiêm hươu vùng vẫy đứng dậy, lần nữa bỏ chạy về phía trước, chỉ là tốc độ nó rõ ràng đã chậm Dương Tuệ Như thấy Thế Tông vừa thét một tiếng đã có hiệu quả như vậy, vội vàng quay đầu lớn tiếng “Phụ hoàng, thét thật hay! Nó bị người dọa rồi, lại thét thêm hai tiếng đi!”Lại thét thêm hai tiếng? Hoàng đế không phải để ngươi cho sai bảo, kêu thét thì thét, người ta là hoàng đế đó! Bọn thị vệ đi theo phía sau Thái tử phi nghe thấy nàng tùy tiện lên tiếng yêu cầu, thiếu chút nữa ngã hết từ trên lưng ngựa xuống. Thật vất vả ổn định cơ thể lại thầm lo lắng thay Thái tử phi giản dị dễ gần này, sợ việc nàng bất kính khiến Hoàng Thượng tức giận.“Ha ha, được!” Thế Tông cười sang sảng, thoải mái đồng ý, quả nhiên lại thét dài hai tiếng lên trời, một đám thị vệ kinh hãi suýt nữa cười ngất, sau lại hoàn hồn tỉnh ngộ đây là săn bắn, săn được con mồi mới là việc chính, làm sao còn nghĩ đến nhiều nghi thức xã giao như vậy? Bảo thủ quá! Vẫn là Thái tử phi thông Thái tử phi và Thế Tông lôi cuốn, bọn thị vệ cũng thả lỏng kiêng dè trong lòng, càng thêm ra sức vây bắt con hươu kia, cuối cùng mang nó tới mặt cỏ trống trải mặt cỏ, một màn săn giết chính thức trình thị vệ tản ra bốn phương tám hướng thay Thái tử phi ngăn chặn các con đường chạy trốn, Thái tử phi nhanh chóng đuổi theo sát phía sau con hươu, cứ đến đúng tầm lại bắn tên, chẳng mấy chốc bao đựng tên đã trống rỗng, Thế Tông đúng lúc ném qua một ống, ý bảo nàng tiếp tục cố người cưỡi ngựa đan xen, phối hợp ăn ý, chỉ khổ cho con hươu kia, cả mình đều cắm đầy tên, mà lực đạo tên quá nhỏ cho nên không lập tức lấy mạng nó, nó chỉ có thể bất đắc dĩ chạy rồi chạy, lại thật bất đắc dĩ bị bắn rồi bị bắn nữa, nếu nó thông minh hơn một chút, không chừng nó sẽ trực tiếp tìm lấy một thân cây rồi đâm đầu chết ngay chứ không muốn tiếp nhận sự chà đạp dã man vô nhân đạo như vậy của Âu Dương Tuệ trên cỏ chạy qua chạy lại vô số lần, vẫn không thể đột phá vòng vây, rốt cục con hươu cũng hấp hối ngã trên mặt đất, há mồm thở từng hơi, hơi thở cũng dần dần mỏng manh, bỗng nó giật giật hai cái, rốt cục dù không cam lòng cũng nhắm mắt lại, không còn hơi thở. Đáng thương cho nó không phải vì bị tên bắn chết mà do mất máu quá nhiều, hao tổn quá độ mà Dương Tuệ Như thấy con hươu đã ngã xuống đất, cũng không lập tức chạy tới, mãi đến khi nó tắt thở, lúc này mới xuống ngựa, từ từ tới gần, giơ chân tính đá thử phía sau Tông nhanh chóng xuống ngựa, chạy vội mấy bước tới bên cạnh nàng, tách nàng ra, trong giọng nói có phần lo lắng “Cẩn thận, có một số loài động vật giả ngất, chờ ngươi đến gần liền tấn công, vô cùng giảo hoạt.”Âu Dương Tuệ Như giật mình gật đầu, trông mong nhìn về phía Thế Tông, giống như đang nói vậy ngài giúp ta nhìn thử đi?Thế Tông bất đắc dĩ lắc đầu, trong mắt lại mang theo vài phần sủng nịch, đi đến con hươu, thay Âu Dương Tuệ Như xem xét, một lát sau, hắn quay đầu, nhìn lại nàng đang mang vẻ mặt chờ mong, gật đầu khẳng mắt Âu Dương Tuệ Như cứng lại, một lát sau lộ ra tươi cười cực kỳ xán lạn, hai tay khép lại tạo thành hình cái loa, hét một tiếng thật dài. Tiếng hét so với tiếng tru lúc nãy cao hơn hai thang âm, lực xuyên thấu cùng cực, ước chừng truyền ra đi được thật Tông trừng mắt, kinh ngạc nhìn về phía Âu Dương Tuệ Như. Không phải Thái tử phi là người Hán hay sao? Cách hét này là ai dạy nàng? Nhưng thật ra làm cũng ra dáng ra vẻ hẳn hoi.“Phụ hoàng, Phụ hoàng làm sao vậy?” Thấy Thế Tông trợn mắt nhìn mình, Âu Dương Tuệ Như thả tay, nghi ngờ hỏi, không đợi Thế Tông trả lời, lại mở miệng nói tiếp, “Hoàng tổ mẫu nói, dũng sĩ Nữ Chân sau khi săn bắn thành công đều cùng nhau hét lên thay tiếng chúc mừng, tiếng hét truyền đi thật xa, để cho người già, phụ nữ với mấy đứa nhỏ đang chờ đợi ở lều nghe thấy, bọn họ liền biết hôm nay không phải chịu đói, hơn nữa còn có thể có một bữa tối thịnh soạn, vì thế mọi người đều rất vui vẻ, còn có thể vây quanh lều trại ca hát nhảy múa chúc mừng. Phụ hoàng, Phụ hoàng cũng làm đi, để cho Hoàng tổ mẫu nghe thấy, liền biết đêm nay có thịt hươu ăn.”Lời nàng chân thành như vậy, còn lộ ra một sự hồn nhiên chân chất, như dòng suối mát lạnh rửa sạch tâm hồn, mang đi sự vẩn đục và mỏi mệt. Thế Tông giật mình, dường như đang nhớ lại những năm tháng khi hắn còn trẻ du săn trên thảo nguyên, tuy gian khổ, được bữa nay lo bữa mai, nhưng không có âm mưu, không phải giết chóc, không phải thủ túc tương tàn. Đó là những ngày không lo không buồn nhất trong cuộc đời Dương Tuệ Như đã sớm nóng mồ hôi đầy đầu, mồ hôi làm bết tóc trên trán nàng, hun đỏ hai gò má của nàng, hình dáng tuy chật vật, lại không hề làm tổn hao gì đến sự xinh đẹp của nàng, nàng cứ như vậy bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt thâm thúy của Thế Tông, trên mặt tràn đầy chờ mong, trên người tản ra tia sáng tha thiết, giống như một mặt trời nho nhỏ, thiêu cháy hai mắt Thế lâu Thế Tông vì bởi đấu đá huyết tinh mà trở nên lãnh khốc thì giờ trái tim lại lần nữa như được hâm nóng lại, đập thình thịch, tiếng sau lớn hơn tiếng trước. Hắn che ngực, híp hai mắt lại, mạnh mẽ tự áp chế khác thường trong lòng. Đợi cho tim đập bình ổn lại, hắn nhìn ngắm Âu Dương Tuệ Như thật sâu, thể theo yêu cầu của nàng, bắt hai tay kề bên miệng, thét thật thét này mang theo những tình cảm trong lòng, hơi của hắn đặc biệt dài, tiếng thét to rõ trầm bổng, văng vẳng trong không trung thật lâu mới ngừng lớn những thị vệ của hắn đều là những người từ nhỏ luôn đi theo trước đến giờ, thấy thế, trong lòng cũng có cảm xúc, người người noi theo, bỗng chốc tiếng thét nổi lên bốn phía, vang tận trời xanh, chấn động toàn bộ sơn sơn cốc chim thú chạy loạn khắp bốn phía, mọi người đi săn đều quay đầu về hướng phát ra tiếng thét, trong lòng vô cùng tò mò, đến tột cùng là ai mà dám tùy tiện như vậy ở khu vực săn bắn hoàng gia? Bộ không sợ quấy nhiễu Hoàng Thượng?Trong doanh địa, nghe thấy tiếng thét vừa to vừa rõ, Thái Hậu đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt, nhìn về phía sơn cốc, trên mặt mang theo hai phần giật mình.“Tiếng thét vừa mới nãy, hình như là Hoàng Thượng mà!” Lão ma ma hầu hạ Thái Hậu từ rất lâu nhẹ giọng bẩm Hậu gật đầu “Ừ, dường như Hoàng Thượng chơi đùa thật tận hứng, tiếng thét này, đã bao nhiêu năm rồi chưa được nghe lại ?” Thái Hậu cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười, giọng nói chan chứa yêu thương nồng đậm “A, nhất định là quỷ linh tinh Tiểu Như kia, ai gia hôm nay mới dạy nàng thét lên thế nào, nàng mới học đã dùng ngay, còn xúi giục Hoàng Thượng nữa, thật là…” Thật là làm người ta hoài niệm mà!Thái Hậu không nói nửa câu sau, tươi cười trên mặt tĩnh mịch mà xa xưa, lâm vào hồi ức trước kia, sau một lúc lâu, mới từ trong hồi ức thoát ra, Thái Hậu hưng trí bừng bừng phân phó ma ma “Mau, đi bảo thiện phòng chuẩn bị tốt nguyên liệu, đêm nay ai gia muốn nướng thịt hươu ăn.” Nha đầu Tiểu Như kia đang báo tin cho nàng đấy! Nàng có lộc ăn. Thái Tử và HìnhPhương Lan kích động đến Từ Ninh Cung cầu xin ý chỉ, lại song song thảmhại quay về, trong lòng nghẹn tức không thể nuốt nổi, không lời nào cóthể diễn tả lại Dục Khánh cung, tâm tình của hai ngườivẫn còn chưa hồi phục thì thánh chỉ của Hoàng Thượng đến. Từ ngữ trongThánh chỉ vô cũng khắc nghệt, giáng Hình Phương Lan thêm một chức nữa,nói là nàng ta xuất thân ti tiện, hành động không tuân phụ đức phẩmchất của người phụ nữ, cả đời chỉ có thể làm thị thiếp, không được chỉ được tuyên đọc xong, thái giám truyền thánh chỉđược Thái Tử Phi cười tủm tỉm tiễn ra cửa cung, trước khi đi, còn đượcnhét cho hai đĩnh vàng phân lượng không nhẹ, làm thái giám kia hớn hởcười không thấy mắt đâu, lại nói thêm một đống lớn từ ngữ ca ngợi thếnày thế kia, khen Thái Tử Phi thành người trên trời mới vừa rời khỏi, Âu Dương Tuệ Như lập tức thu lại nụ cười hòa thuậnvui vẻ đang có, quay đầu lại, liên tục ra lệnh cho người hầu trong DụcKhánh cung chuyển chỗ của Hình Phương Lan đi, dời chỗ ở của nàng ta từnơi chỉ có Trắc phi mới được ở đuổi đến một xép phòng của nhóm cung nữmới tiến cung, đãi ngộ thế này là vẫn còn kém hơn so với ti chính nữquan một chính nữ quan là thất phẩm, Hình Phương Lankhông được bề trên thích, cũng không được ban phẩm cấp gì, Thái Tử Philàm như vậy cũng không hề vi phạm vào quy củ, làm những người trong cung không thể dị nghị Phương Lan nhìn căn phòng cũ nát chật hẹp, ẩm ướt âm u, lại nhớ đến vinh hoa phú quý ngày trước, trong lòngcảm thấy hụt hẫng vô cùng, văn chương không thể nào diễn tả được, khôngcòn tâm tư, nên càng không còn lòng dạ nào để hoàn thành nhiệm vụ mà chủ tử đã giao cho nàng kẻ dưới quyền Thái Tử Phi bình bìnhthuận thuận sinh sống mới là chân lý. Nàng ta bi quan nghĩ. Đối với Thái Tử Phi, nàng thực sự thấy sợ hãi, nữ nhân này lòng dạ kín đáo, thôngminh tháo vát, biết nắm biết thả, hoàn toàn không kiêng nể gì, ngay cảthể diện của Thái Tử cũng không chừa, sao lại có thể dễ bắt nạt như lờichủ tử nói chứ? Nếu nàng dám chọc giận Thái Tử Phi, nàng tin chắc TháiTử Phi sẽ không e dè bất cứ điều gì mà thẳng tay tiêu diệt nàng cả chủ tử cũng phải liên tục té ngã trên tay nàng ta, còn muốn nàng nhận vai lính hầu đi chịu chết hay sao? Coi như xong!Thái Tử vô cùng bực bội với những hành động của Thái Tử Phi, nhưng lại e ngại ýchỉ, phản kháng không được, nên nghĩ cách tìm người gây phiền toái choThái Tử Phi, nhưng mới tìm vài ngày, chính bản thân hắn đã bị phiền toái quấn lấy sứt đầu mẻ trán, cũng chẳng còn tâm tư đâu mà đi quấy rầy Thái Tử Phi đó, hắn đã bị Thừa Tường gây khó dễ rất nhiềulần, nhiều người theo phe Thái Tử đã nhìn ra có điều bất thường, liêntục trở giáo rời đi, làm hắn ở trong triều nửa bước cũng không dễ dàngđi được, liên tiếp mắc phải sai lầm. Thế Tông cũng hoàn toàn không thèmnhìn đến những khổ sở của hắn, trước mặt bá quan văn võ trong triều màlớn tiếng trách mắng hắn, thậm chí còn nhiều lần nói hắn không xứng làmThái Tử của một quốc gia, làm mất uy tín của hắn, đánh mất lòng người,các huynh đệ vừa mới chết tâm không lâu lại bắt đầu rục rịch lại, khôngngừng cho người ngáng chân Thái Tử nhiều năm, Hoàn NhanCảnh chưa bao giờ thảm hại như vậy, bây giờ mới giật mình phát hiện, sựnâng đỡ của Thừa Tướng và sự yêu thương của Phụ Hoàng quan trọng đến mức nào. Không có hai thứ này chống lưng cho, cái gì hắn cũng không có, sớm muộn gì cũng bị đám huynh đệ mưu mô xảo trá kéo xuống ngựa mà Tử đã nhận ra, nhưng lại nhận ra quá muộn, chờ đến khi hắn muốn quayđầu lấy lòng Thái Tử Phi, thì đã không có cửa để bước vào nữa tự trọng của Thái Tử rất lớn, nhìn thấy Âu Dương Tuệ Như mặt lạnh mấyngày cũng dẹp luôn tâm tư, chỉ chuyên tâm xử lý mớ phiền toái lớn nhỏkhông ngừng kéo đến mà người trong Dục Kháng cung tậnmắt thấy Thái Tử Phi đem sủng cơ Hình Phương Lan của Thái Tử giẫm nátdưới lòng bàn chân, còn dùng gót chân hung hăng nghiền thêm hai cái nữa, Thái Tử chẳng những không thể làm gì, còn bị Thừa Tướng chặn đầu khôngcó sức chống đỡ, ốc còn không mang nổi mình ốc, rốt cục cũng nhận rađược trong Dục Khánh Cung này, ôm đùi Thái Tử Phi mới là quyết định đúng đắn. Từ đó, người trong Dục Khánh Cung không còn ai dám mang hai lòng,còn những kẻ trước đó đã bị thu mua, thì trong lòng không ngừng hối hậnđến ruột rà đều xanh xao cả lên.﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡Đối với cảnh ngộ khốn cùng của Thái Tử, Lưu Văn Thanh đều nhìn thấy rất rõ, nhưng vẫn vô tâm không thèm để ý như từ xưa đến nay, chỉ lo vắt óc suynghĩ xem phải làm thế nào để có thể ở lại trong kinh. Tất cả thế lực của hắn đều ở Kinh thành, còn có Hoàng tỷ có thể thường xuyên giúp đỡ hắn,nếu hắn rời Kinh thành đi, thì chính là cá mà không có nước, không thểtồn tại được.“Thái Tử, sao ngài không tự mình đến phủ Thừa Tướng một chuyến? Theo ý nô tài, Âu Dương Tĩnh Vũ chèn ép Thái Tử nguyên nhân cũng là vì Âu Dương Tuệ Như, còn ngài là vô tình bị vạ lây thôi, ngàitìm ông ta phân trần một chút, từ trước đến nay ông ta vẫn luôn tự nhậnlà biết trọng dụng nhân tài, có thể sẽ bị ngài nói cho lay động, thayđổi chủ ý đó ạ.” Thấy chủ tử bị quấy nhiễu, không được yên ổn mấy ngàynay, người hầu kề cận Lưu Văn Thanh vội vàng hiến VănThanh suy sụp ngã người vào ghế da, mệt mỏi vuốt hai đầu lông mày đangnhíu chặt, nghe thấy lời đề nghị của người hầu, dừng động tác lại, buông tay trầm ngâm, một lúc lâu sau gật đầu nói “Ừ, thử một lần xem sao.”Từ sau chuyến vây săn, Âu Dương Tĩnh Vũ đối với hắn rất tán thưởng, có mấy lần đề nghị hắn làm môn sinh của ông ta, ý định trọng dụng rất rõ ràng, không lý nào trong một sớm một chiều lại thay đổi, vẫn là do cái tênngu xuẩn Hoàn Nhan Cảnh kia làm hỏng việc, hại hắn bây giờ phải vất giờ, chỉ còn cách vứt bỏ tự tôn, tự mình đến cửa nhờ vả mà thôi. Lưu Văn Thanh mím môi, không cam lòng nghĩ.“Chuẩn bị kiệu, đi phủ Thừa Tướng.” có được chủ ý rồi, Lưu Văn Thanh nghiêm mặt, trầm giọng ra hầu nhanh chóng chuẩn bị kiệu xong, mang Lưu Văn Thanh xuất phát đi phủ Thừa Thừa Tướng diện tích rộng lớn, cổng lớn nguy nga, hai cánh cửa nước sơn sáng bóng khép chặt, trên cao là tấm biển lớn do Thái Tổ đích thân ngựbút, trên tấm biển là ba chữ “Phủ Thừa Tướng” rồng bay phượng múa, mạnhmẽ hùng hồn, khiến người xem qua sẽ nảy sinh cảm giác kính Văn Thanh xuống kiệu, đứng trước phủ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cánhcổng nguy nga, trong mắt là thù hận khắc cốt nghi tâm. Cung điện lúc còn nhỏ hắn ở đã bị đốt sạch, mà phủ Thừa Tướng lại sừng sững đứng đó không ngã, thậm chí khí thế còn mạnh mẽ trang nghiêm hơn xưa kia, làm cho mỗi lần hắn đi ngang qua đây, là mỗi lần cảm nhận được một nỗi đau tậnxương tận đệ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong taycô và Hoàng tỷ của cô mà thôi, Lưu Văn Thanh yên lặng lạnh lùng nghĩ,cúi đầu, giấu đi nét dữ tợn trên gương mặt.“Đi gõ cửa!” Cố gắngáp chế hận thù đang bùng cháy trong lòng, Lưu Văn Thanh khôi phục lạihình tượng công tử lạnh nhạt thờ ơ, thanh khiết sáng sủa của thời đạiđen tối hỗn loạn, nhìn người hầu ra hầu nghe lệnh, tiến lên vài bước, nắm chặt khuyên đồng trên cửa dùng sức đập khi âm thanh ông ông của khuyên đồng vang lên, người hầu giữ cửa nhanh chóng mở cửa hông ra, hỏi “Là ai đến?”Lưu Văn Thanh mang vẻ mặt tươi cười, tiến lên một bước chắp tay nói “Hànlâm viện thị độc học sĩ Lưu Văn Thanh cầu kiến Thừa Tướng, phiền ngàithông truyền một tiếng.” Dứt lời, hắn liếc người hầu một cái, người hầuhiểu ý, từ trong ngực lấy ra một hào bạc, nhét vào tay người hầu giữ cửa hầu giữ cửa đó thu bạc, ước chừng một chút, trên mặthiện ra vẻ khinh thường, con muỗi tuy nhỏ nhưng vẫn là thịt, hắn ta thubạc, rồi ném lại một câu “Chờ đó” rồi quay đầu đóng cửa đi vào, ngay cả con mắt cũng không thèm liếc nhìn chủ tớ Lưu Văn Thanh một hầu kề cận Lưu Văn Thanh bị thái độ vô lễ ngạo mạn của tên hầu giữ cửachọc điên đỏ mặt, vừa định tiến lên gõ cửa, giáo huấn tên hầu kia mộtchút thì bị Lưu Văn Thanh nhanh chóng níu lại, “Không được xúc động, giữ cửa phủ Thừa Tướng là quan thất phẩm đấy, bây giờ ta chỉ có ngũ phẩm,không quyền không thế, hắn ta khinh thường chúng ta là đương nhiên, đợikhi…”Giọng Lưu Văn Thanh càng ngày càng nhỏ, hai chữ cuối cùng nếu không cẩn thận lắng nghe, thì có thể sẽ không nghe thấy hầu thân cận của hắn có công phu, nên lời nói của hắn tên hầu nghe rấtrõ ràng, cũng hiểu được ẩn ý đằng sau câu nói dang dở của hắn, cố gắngkiềm chế lại tức giận trong lòng, gật gật đầu, nói nhỏ “Khổ thân chủtử. Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đại sự của chủ tử thành công.”Lưu Văn Thanh liếc hắn một cái, cười nhạt, ánh mắt ngập tràn kiêu ngạo và tự tin. Về điểm này, hắn chưa bao giờ hoài hầu giữ cửa kia đóng cửa, chạy đến trước phòng, quỳ gối ngoài cửa thông báo tin Lưu Văn Thanh cầu kiến.“Sao? Hắn ta còn mặt mũi mà đến sao? Ha” Thừa Tướng buông bút lông, vuốt vuốt chòm râu, nhìn lại chữ viết trên thiếp mời vừa mới viết xong, cườilạnh “Hạng bè lũ xu nịnh mà cũng xứng cầu kiến bổn tướng hay sao? Nhanh đuổi đi, đừng làm bẩn cổng phủ bổn tướng! Đi, nói hắn ta về đi.” Dứtlời, đem một bộ chữ đã viết rất đẹp vo thành một cục , vứt bừa hầu quỳ gối ngoài cửa nghe rất rõ ràng, trong lòng vôcùng kinh ngạc. Thừa Tướng bình thường là người vô cùng ôn hòa, chỉ khinào cực kỳ tức giận mới nói chuyện không chừa đường sống cho người khácnhư vậy, xem ra, người này đắc tội với Thừa Tướng không nhẹ rồi!Hắn thầm đoán trong lòng, vì muốn lấy lòng Thừa Tướng, nên không thể khôngnổi giận với chủ tớ Lưu Văn Thanh, hắn mở cửa hông ra đem nguyên lờiThừa Tướng lớn tiếng thuật lại một lần, làm cho mọi người ở đầu đườngcuối ngõ đều nghe thấy hết, sau đó rầm một cái đóng sập cửa, để lại chủtớ Lưu Văn Thanh ngây ngốc đứng trước cửa, tiếp nhận ánh mắt khinh miệtcủa mọi người xung quanh, vẻ mặt trắng hồng, đỏ tím vô cùng bắt mắt.“Lão tặc chết tiệt! Sớm muộn gì cô đây cũng sẽ giết lão ta!” Lưu Văn Thanhthê thảm hồi phủ, nhốt mình trong phòng, nắm tay đấm mạnh xuống bàn, ánh mắt toát ra sát khí nồng đậm làm người khác sợ phố chỗphủ Thừa Tướng là nơi có nhiều trọng thần của triều đình ở, lần này LưuVăn Thanh bị Thừa Tướng nghiêm khắc giáng chức, tin tức đã sớm truyềnđi, thế lực của Thừa Tướng trong triều rất khổng lồ, đa số văn thần nghe lời ông cứ như thiên lôi sai đâu đánh đó, hôm nay nghe ông phán câu“hạng bè lũ xu nịn”, thì đường làm quan của Lưu Văn Thanh coi như xong,cứ cho là có thể tiếp tục ở lại kinh thành, thì cũng không thể nào sốngyên thân Văn Thanh hiểu rất rõ điều này, nhưng tínhcách của hắn lại vô cùng kiên trì, không dễ dàng chịu thua như vậy. Bâygiờ đã vào mùa đông, đi nhận chức ở phía Bắc, đường núi hiểm trở, khíhậu khắc nghiệt, vì muốn cho quan viên thuận lợi nhậm chức, Hoàn NhanBất Phá đã cho phép bọn họ đợi đến đầu xuân tan tuyết mới đi. Như vậytính ra, muốn xoay trở cục diện, Lưu Văn Thanh chỉ còn có thời gian 3, 4 tháng để suy tính và hành động mà đông rét buốt, vìThái Hậu mắc bệnh phong thấp rất nặng, nên vừa vào đông, các khớp taykhớp chân đều đau đớn vô cùng, đi lại khó khăn, Hoàn Nhan Bất Phá vìmuốn chăm sóc Thái Hậu nên hằng năm đều đi đến hành cung có suối nướcnóng trên núi Ly Sơn ở lại. Đến khi đó, hắn sẽ cầu Thái Tử, xin một chỗ để đi theo, tìm cơ hội lấy lòng Hoàn Nhan Bất Phá, được hắn ta khenngợi, thì sẽ có thể lưu lại. Thế lực của Âu Dương Tĩnh Vũ lớn mạnh baonhiêu, thì cũng không thể bằng Hoàn Nhan Bất Phá được đúng đến việc cầu xin Thái Tử, Lưu Văn Thanh lại cảm thấy mệt mỏi. Những gìngày hôm nay hắn gặp phải, không phải cũng là do cái tên Thái Tử nguxuẩn kia ban tặng hay sao? Nếu hắn ta không đắc tội với Âu Dương TuệNhư, thì hắn việc gì phải chịu tai bay vạ gió thế này chứ? Nhưng lạinghĩ đến lý do đắc tội với Âu Dương Tuệ Như, thì cũng là do bọn hắn quánôn nóng muốn bố trí người vào Dục Khánh cung mà ra, Lưu Văn Thanh bỗngdưng hiểu cảm giác tự bê đá đập chân lại, cứ gặp phảiÂu Dương Tuệ Như, hắn và Hoàng tỷ đều không thể có chuyện tốt, nữ nhânnày, phải nhanh chóng loại bỏ mới được!Lưu Văn Thanh tính toántrong lòng, lại không nghĩ đến hiện giờ hắn làm ra vẻ ta đây, không phải đúng như lời Thừa Tướng nói là “hạng bè lũ xu nịnh” hay sao? Nên cũngđừng trách sao người khác lại khinh thường hắn! Cổ đại 225748 Hoàn thành 15-05-2016 Thiên hậu pk nữ hoàng 5177 lượt thích / 225748 lượt đọc Truyện Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng là một truyện khá đặc sắc và hấp dẫn được giới thiệu với bạn đọc trên trang đọc truyện online, câu chuyện với nhiều tình tiết bất ngờ lại có chút khiến người ta nao lòng. Truyện có chút vui nhưng cũng mang theo chút buồn, vừa là truyện xuyên không nhưng lại mang thêm yếu tố truyện ngôn tình đáng để bạn đọc theo dõi và cảm nhận. Một thế hệ thiên hậu của giới làm phim điện ảnh và truyền hình ngoài ý muốn xuyên vào trong một cuốn kịch bản cung đấu và trở thành nhân vật hi sinh ngu ngốc có huyết hải thâm thù đấu với nữ hoàng tương lai. Hứ, chờ mà xem Thiên hậu ta biết trước kịch bản sẽ có hành động hoàn mỹ xoay ngược tình thế để pk Nữ hoàng, thoát khỏi vận mệnh bi thảm của vật hi sinh, và có được tương lai tốt đẹp sau này. Thiên hậu nước Tống Chị đây Thiên hậu của cả một thế hệ, xuyên vào một cái kịch bản cung đấu, cho dù có trở thành nhân vật nữ phụ hi sinh đầu tiên thì cũng phải diễn như nhân vật chính! Có chị ở đây, Nữ hoàng cũng chỉ đáng đi xách dép. Phải đây chính là câu chuyện của riêng cô, vui buồn thăng trầm có đủ nhưng truyện sẽ kết thúc thế nào đây, còn những tình tiết nào sẽ tiếp nối, phải chăng đây chính là cuộc dạo chơi, là cuộc hành trình không thể tránh khỏi những đau thương, bất ngờ Tác giảPhong Lưu Thư Ngốc Thể loạiTruyện Ngôn Tình , Truyện Xuyên Không NguồnSưu tầm Tình trạngHoàn Thành Lượt đọc13214 Cập nhật11/08/2015 Truyện Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng của tác giả Phong Lưu Thư Ngốc là truyện khá hấp dẫn trong thể loại xuyên không. Một dàn thiên hậu của giới điện ảnh muốn nhập vào một kịch bản đấu đá nhau trong cung đình đã xuyên không về thời cồ đại như mong muốn. Cuộc tranh giành này như một cuộc chơi đầy toan tính và căng thẳng giữa thiên hậu và nữ buồn thăng trầm có đủ nhưng truyện sẽ kết thúc thế nào đây, còn những tình tiết nào sẽ tiếp nối. Chương mới cập nhật Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng Danh sách chương Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

truyen thien hau pk nu hoang