Tổng quan tử vi tuổi Kỷ Tỵ 1989 trong năm 2018: Quý Anh tuổi Kỷ Tỵ là người thông minh, Xem Tử Vi 2018 cho Tuổi Kỷ Tỵ - Nữ mạng - Quykiem3d Xem thêm: Tuổi Tân Mùi xây nhà năm nào đẹp
1. Xem tình duyên Xung hợp niên mệnh theo ngũ hành. Đây là yếu tố quan trọng hơn cả khi xem xung hợp nam nữ. Thông thường mệnh nữ tương khắc với mệnh nam gọi là Đại hung. Do đó cần tránh Đại hung. Tốt nhất là Ngũ hành nữ tương sinh với nam, bình hòa là không tương sinh
"Concept 6" chính là chủ ý của tựa game kiếm hiệp tình duyên này mang đến chào mừng ngày Võ Lâm 6 tuổi: Ngàn kỳ ngộ - Vạn nhân duyên. Luôn chủ động làm mới mình qua từng chặng đường, chắc chắn sẽ còn rất nhiều điều thú vị Võ Lâm Truyền Kỳ Mobile sắp mang đến cho
Tải video Duyên Tình Ngàn Năm / 千年之恋 (Thiên Lại Chi Chiến) (Vietsub) miễn phí về máy. Xem và tải nhạc hình, video Duyên Tình Ngàn Năm / 千年之恋 (Thiên Lại Chi Chiến) (Vietsub) - Tô Thi Đinh (Juno Su) mp4 online, download video/MV, tải nhạc trực tuyến về điện thoại hot mới nhất cực nhanh.
Tình thân nghĩa trọng bao năm vẹn Mộng thắm duyên lành trọn kiếp vui 460. Trăng là sóng biếc sông xưa Em là giọt lệ đong đưa nụ cười 461. Chảy luôn về nẻo luân hồn Một ngàn năm trước có người có ta 462. Người đâu gặp gỡ làm chi Trăm năm biết có duyên gì hay không 463.
Cách xem tình duyên trọn đời theo ngày tháng năm sinh. Để xem tình duyên theo ngày tháng năm sinh quý bạn vui lòng nhập thông tin ngày sinh, tháng sinh và năm sinh phù hợp để có được kết quả chính xác nhất. Trong trường hợp, quý bạn có bất kì thắc mắc nào về phần luận
Ym0kIiY. Chúc mừng bạn đã thêm video Duyên Tình Ngàn Năm / 千年之恋 Thiên Lại Chi Chiến Vietsub thành công Video Duyên Tình Ngàn Năm / 千年之恋 Thiên Lại Chi Chiến Vietsub do ca sĩ Tô Thi Đinh Juno Su thể hiện, thuộc thể loại . Các bạn có thể nghe, download MV/Video Duyên Tình Ngàn Năm / 千年之恋 Thiên Lại Chi Chiến Vietsub miễn phí tại
1. Đời đã [G] ngỡ chung lối duyên [Em] kiếp đôi ta ngàn sauRồi hôm [Am] qua em đi thật xa về nơi cuối [D7] trờiGiờ mình [G] anh buồn thương chìm [Bm] giữa bao đêm hoang [Em] lạnh[Am] Chốn xa xôi mình em đời [D7] có bơ vơ buồn tênh 2. Từng giọt [G] nắng đã tắt mây [Em] xám đưa nhau về đâyTrời không [Am] thương mang em về đâu về đâu anh [D7] hỡiGiờ mình [G] em lòng đau nhìn tuyết [Bm] rơi bên hiên hiu [Em] quạnh[Am] Biết yêu anh nhiều [D7] hơn khi mình lìa [G] xa ĐK Người yêu [G] ơi, dù xa [Bm] nhau tình ta [Em] vẫn mãi luôn xanh [Bm] màu[Am] Phút giây thần tiên còn [D7] mãi trong lòng nhauTừng đêm [G] mơ mình trao [Bm] nhau nụ hôn [Em] đắm đuối trong men [Bm] nồng[Am] Dẫu ta không gặp [D7] nhau tình là ngàn [G] năm [Bm] [Em] [Bm] Nhớ về [Am] em, nhớ về [C] anh ta có [D7] nhau.
Đánh giá từ 57 lượt Bạn đang đọc truyện Chân Tình Ngàn Năm của tác giả Vũ Anh Tuyết trên website đọc truyện online. Trong phòng tranh tối tranh sáng, tràn ngập hương vị hoan ái . Một đôi nam nữ ở trên giường kích tình sầu triền miên, nữ tử thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ cao vút . Nữ tử cúi xuống dùng môi hôn kéo dài từ ngực của hắn,mà quần hắn đã thoát ra từ lâu, long căn của hắn đã sớm đứng sừng sững kình thiên, dài và to, cứng rắn như sắt thép. Nữ tử bắt nó nắm ở trong tay vỗ về chơi đùa, khẽ liếm hai viên tiểu cầu của hắn, phun ra nuốt vào vật nóng bỏng của hắn thật lớn, nam nhân nằm ở trên giường hai tay giao nắm để ở phía sau đầu, phát ra một trận thở thô ráp khoái hoạt “ Vương, cho thiếp, mau đi vào, nhanh......” Nàng khát vọng của hắn thật lớn tiến vào trong cơ thể của nàng . “ Muốn như thế a!” Hắn đột nhiên vươn tay, không chút nào thương hương tiếc ngọc xoa bóp đôi gò trắng hồng tròn trịa của nàng, còn nhẹ nhàng dùng ngón tay cái mân mê miết nhẹ đỉnh hồng nhạt dựng đứng kia. “ Ưm......” Nàng khinh ngâm một tiếng. “ Vậy tự mình đến đây đi!” Tiếp theo nàng chịu không nổi ngồi xuống trên người hắn, hạ xuống vật cứng rắn sừng sững kia, đem hắn kẹp chặt, chậm rãi vặn vẹo đứng lên. “ Ừm...... A......” Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự hùng vĩ của hắn đang ở trong cơ thể nàng,” Thật thoải mái.” Nam nhân vươn tay vuốt ve trứ cái mông trắng tròn trịa của nàng. “ Tốt lắm, mông cử động nhanh một chút.” Hắn mệnh lệnh lạnh như băng nói. Nữ tử ấn vào trong ngực hắn , thân thể hơi ngã về phía sau, để cho hắn xâm nhập vào càng sâu, không ngừng cao thấp đong đưa cặp tuyết lê trắng mịn, để cho vật cứng rắn ấm nóng kia xoay tròn trong hoa huyệt của nàng. Tiểu huyệt cùng hoa hạch đã không ngừng bị kích thích, nàng ngẩng đầu lên, lộ ra cổ trắng như tuyết, vừa thống khổ vừa khoái hoạt rên rỉ..” a...... A a......” “ Vương...... Tiểu...... Tiểu thiếp muốn...... Không được...... A......” Tiểu huyệt phun ra nuốt vào long căn của hắn càng lúc càng nhanh, hoa huyệt cũng bắt đầu kịch liệt co rút lại. “ Như vậy lại không được, vẫn còn chưa có bắt đầu đâu!” Hắn hừ lạnh không mang theo một tia cảm tình . Khi thấy sự khoái hoạt của nàng đang dâng cao, nam nhân hai tay dùng sức đem nàng đẩy ra. Nàng ngã ngồi ở giường. “Ngô...... Vương?” Tiểu huyệt lập tức nhả long căn ra, hư không khó nhịn. “ Không hổ là thiếp của ta a! Mới như thế đã rên rỉ chịu không nổi , nhưng mà chỉ có chút năng lực như thế là không đủ , ngươi đã muốn, ta sẽ cho ngươi.” Nam nhân lộ ra tà ác tươi cười. Hắn nâng hai chân của nàng lên , dùng sức vặn bung ra đến mức lớn nhất, tiếp theo ngón tay miết nhẹ ở nhụy hoa của nàng , tập trung lực lượng, tốc độ ma sát càng lúc càng nhanh hơn. “ Không...... A......” Nữ tử cuối cùng nhịn không được lên tiếng kêu to. Nam căn nóng ấm sung huyết càng lúc càng lớn, càng ngày càng nóng xỏ xuyên qua trong cơ thể của nàng , không ngừng chuyển động mạnh mẽ. Nữ tử phát ra liên tiếp thấp nga, khoái cảm cơ hồ yếu gây tê nàng toàn thân. “ n a......” âm thanh kích tình rê rỉ của nàng, không ngừng từ trong cái miệng nhỏ ngâm nga ra, không kịp nuốt vào nước bọt, theo của nàng khóe miệng chảy xuống, càng hiển tình dục. Nam nhân hai tay nắm chặt lấy thắt lưng của nàng , bắt đầu điên cuồng cao thấp chuyển động mạnh mẽ đâm càng lúc càng sâu vào tiểu huyệt của nàng, ra vào rất nhanh . Đôi tay nhỏ nhắn của nữ tử ôm lấy hắn, cả người quấn chặt ở trên người hắn, mặc hắn chuyển động ngẩng đầu rên rỉ, có một luồng hơi nóng dao động trong cơ thể của hai người. “ Nga...... n...... Thật chặc ác......” Hắn tùy ý đong đưa, eo nhỏ cũng phối hợp tốc độ của hắn , cao thấp chấn động. Nam nhân dũng mãnh cứng rắn, đâm thật sâu thật mạnh dường như muốn hòa tan cả thân thể hắn hòa nhập làm một với thân thể nàng. “ A a...... Vương...... Đủ...... Ngô......” “ Như vậy là đủ rồi? Ta còn không đủ đâu!” Không để ý tới nữ tử dưới thân từ rên rỉ vui thích dần dần chuyển vì kêu rên, vẫn tiếp tục chuyển động thật sâu. Nàng càng lúc không nhận thứ nổi, sợ hãi, hắn lại càng muốn xuyên thấu thân thể của nàng, đoạt lấy nàng, dập nát nàng, một loại mục đích hy sinh vô danh , tối động tình tử vong. “ a...... Vương...... Ngừng...... Van cầu người...... Dừng lại......” Nàng không được, toàn thân run rẩy, đôi vú đỏ ửng. Cảm giác được hoa huyệt của nàng một trận co rút nhanh, muốn tới đạt cao trào , nam nhân lại đem dục vọng rút ra, hắn thay đổi tư thế khác, để cho nữ tử đưa lưng về hắn, quỳ nằm úp sấp , lần thứ hai từ phía sau tiến vào, bắt đầu ra sức ra vào. “ Không cần...... Vương...... Tha ta đi......” Nàng kinh thanh hô. “ Thế này không phải ngươi muốn sao?! Sao lại muốn ta tha ngươi đây?” Nàng thét chói tai liên tục, đóa hoa bị đỉnh cứng rắn của hắn làm cho đỏ ửng, ngay cả đôi tuyết lê cũng nhiểm một màu đỏ. “ A a...... A......” Nàng cuối cùng nhịn không được va chạm của nam nhân mãnh liệt lại cường thế , ngất đi. Hắn một chút không chịu cũng ảnh hưởng của nàng , vẫn tiếp tục luật động, thẳng đến hắn tiết dục mới thôi...... “ Oa -” Thủy Linh từ trong lúc ngủ mơ bừng tỉnh. “ Sao vậy...... Sao vậy lại là mộng này?!” Hai tay nàng che khuôn mặt nhỏ nhắn, giờ phút này nàng, mặt đỏ đến mức y như trứng tôm nấu chín . Gần đây không biết là làm sao vậy , luôn nằm mơ thấy loại mộng làm mặt đỏ tim đập này. Kỳ quái là, trong giấc mộng cũng không khác nhau lắm, nhưng mỗi lần nữ nhân đều không giống nhau, duy nhất không đổi chính là người nam nhân kia, mà nhìn đến người nam nhân đó, lòng của nàng lại có một loại cảm giác kỳ quái . Nhưng nói đến cảm giác này thật lạ, dường như đã biết nhau từ lâu lắm…… Lắc đầu.” Kỳ quái, gần đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì...... A! Tám giờ, đến trường bị muộn rồi !” Lơ đãng nhìn đến cửa hàng đồng hồ báo thức. Vội vàng mang mang đứng dậy, thay vội đồng phục trên tường, sau khi qua loa đơn giản rửa mặt chải đầu , cầm lấy túi sách trên ghế,liền thẳng đến trường học. “ ô ô...... Đều là do mộng làm hại này! Mỗi lần thấy liền mỗi lần muộn.” Nàng vừa chạy vừa oán giận .
“Ta muốn nói, thế giới này cũng thật ảo diệu. Năm phút trước, ta còn đang nai lưng trên đường lớn đạp xe trong mưa để đi thi, đùng một cái, ta xuyên. Mất năm phút nữa để tự đánh vào mặt mình, xác định đây không là mơ, ta thực muốn khóc ròng. Xuyên thật rồi! Rõ ràng ta đang đạp cấp tốc vì sợ trễ giờ thi đại học. Mưa to lắm. Áo mưa khiến tầm nhìn ta bị vướng. Vì vậy, khi cái ô tô tải lao đến, ta không kịp tránh. Kì lạ là, tưởng rằng sẽ bị xe tải làm cho bẹp dí, nhưng ánh sáng chói mắt của đèn pha đối với một kẻ mù dở cận nặng bị nhiễm nước mưa, không thể thấy dường như ta chính là 1 điều… kì diệu? Ách… Sau khi bị đèn pha chiếu thẳng, ta nhắm mắt, mở ra thì đã xuyên.”Hạ Tịch Mạn yêu Mạc Lương Đình ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Mạc Lương Đình chỉ coi cô như học muội. Đã như vậy nhưng lại luôn chơi trò mờ ám với cô. Chẳng may xuyên không, Hạ Tịch Mạn cô cứu giúp được một soái ca, liền bị bám theo không rời. Sau đó, cô lại gặp được Mạc Lương Đình phiên bản cổ trang. [ Trích Đoạn]“Còn muốn ngắm tới bao giờ?” Ta tròn mắt. Lại thất thần. Vĩnh viễn không thể thoát cái bệnh hoa si khi nhìn mĩ nam. Ta luống cuống muốn thoát khỏi hắn.“Đừng động.” giọng hắn khàn khàn. Ta cứng ngắc. Khóc ròng. Tại sao có thể quên nam nhân khi tỉnh dậy dễ bị kích thích nhất cơ chứ. Mà hắn lại ôm trong lòng bông hoa xanh tươi mơn mởn là ta đây, không có phản ứng mới là lạ.“Ta không động, ngươi thả ta ra đi.” Ta nuốt nước bọt cười“Để ta ôm nàng một chút.”Ta nằm yên, cứng đờ nhìn trần nhà. A, từ bao giờ ta biết nghe lời thế nhỉ?“Mạn Mạn”“Ừ”“Mạn Mạn”“ơi”“Mạn Mạn”“Ta đây”“Chúng ta thành thân đi”“….”“Không phải nói, ta yêu nàng.”
Tác giả Tịnh Tâm, đệ tử Đại Pháp Đại Lục[ là một nữ đệ tử Đại Pháp chưa kết hôn, năm nay 28 tuổi, tôi muốn chia sẻ cùng các đồng tu một chút nhận thức của bản thân đối với nhỏ tôi đã là một người rất nặng tình, còn nhớ có lần mẹ tôi tan làm có việc, rất muộn mà vẫn chưa về nhà, tôi lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với mẹ nên đã liên tục dập đầu cầu khẩn ông trời, cầu xin mẹ bình an trở về. Năm 10 tuổi tôi phải rời nhà bà ngoại, vì không nỡ xa bà nên tôi đã khóc suốt dọc đường, mỗi lần về thăm bà tôi đều không ngừng rơi lệ. Lớn lên một chút, ở tuổi thiếu niên tôi thích xem tiểu thuyết ngôn tình, lòng thấy khao khát tình yêu mỹ hảo nơi nhân thế. Năm 18 tuổi tôi đắc Pháp cùng với mẹ, Sư phụ thấy cái tình của tôi còn nặng, trong mơ Ngài đã nói với tôi rằng từ nay về sau đừng xem tiểu thuyết ngôn tình nữa. Nhưng vì tâm chấp trước nặng, ngộ tính kém, nên tôi trường kỳ ở trong trạng thái “trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong”. Đến năm 20 tuổi đi học xa nhà, do không còn môi trường câu thúc nên tôi đã phóng túng bản thân, vì tình mà nhiều lần đi đường vòng, phạm sai lầm rồi phải chịu khổ, để lại rất nhiều tiếc nuối, cuối cùng nhờ Sư phụ liên tục điểm hoá và trông nom nên tôi đã vượt qua luôn muốn viết về những trải nghiệm của bản thân nhưng cứ cảm thấy những Pháp lý mà mình ngộ ra thì đồng tu cũng ngộ được rồi, không còn gì để viết nữa. Nhờ sự giúp đỡ của mẹ, tôi nhận ra có rất nhiều đồng tu trẻ cũng bị ma tình dày vò đến khổ não như tôi, rất nhiều người trong số họ đã bị cựu thế lực an bài tỉ mỉ về phương diện tình hòng huỷ rớt họ. Chúng ta tu luyện ở trong mê, nhìn không thấu nguồn gốc uyên nguyên của tình, có người bị tình dẫn động, vì tình mà phiền lụy, mà mê, có người tu luyện đã nhiều năm mà nhận thức đối với vấn đề tình, sắc, dục vẫn còn dừng lại ở mức như thời kỳ đầu mới đắc Pháp. Dưới sự điểm hoá của Sư phụ, tôi đã minh bạch được căn nguyên của cái tình đã cắm rễ trong tôi từ ngàn năm trước, chính là để giúp các đệ tử Đại Pháp chứng ngộ quả vị khi Phật Chủ hạ thế, thiện giải tiền duyên, giúp chúng sinh được thọ ích từ trong Pháp. Giờ đây tôi tận lực viết ra những trải nghiệm của mình trong mấy năm trước, để minh chứng cho lời mà người thường vẫn nói rằng ái tình chẳng qua chỉ là nghiệp lực luân báo, chớ có chấp mê vào trở đầu tiên mà cái “tình” mang đến cho tôi là mối duyên phận từ ngàn năm trước. Vào triều Đường, tôi và anh ấy vì cùng giúp một vị sư phụ bên Phật gia hoằng dương Phật Pháp mà nếm đủ khổ cực, còn anh ấy cũng vì tôi mà phó xuất rất nhiều. Đời này lần đầu tiên tôi gặp anh ấy là vào đầu năm 2004 trong một công ty. Khi thấy dáng người khôi ngô, cao lớn của anh ấy từ ngoài cửa vội vàng bước vào, trong lòng tôi đã rung động mạnh, đồng thời trong đầu tôi có một giọng nói vang lên “Chính là anh ấy đấy”, cái cảm giác thân thuộc mơ hồ này làm tôi kinh ngạc bội phần. Tôi chợt nhớ lại trước đây tôi đã từng mơ thấy anh ấy dù còn chưa biết anh, nhưng trong mơ tôi không nhìn được rõ mặt. Ở thời điểm đó tôi học Pháp không tinh tấn, luyện công thì lúc luyện lúc không, có thể đoán được rằng khi khảo nghiệm về tình ập đến, tôi không có chút năng lực phân biệt nào, tôi đã thuận nước đẩy thuyền, tiếp nhận anh một cách dễ yêu thực sự giống như trong loạt bài “Tu tâm đoạn dục” đã viết“Chấp trước một khi đã khởiThoạt đầu cảm thấy ngọt ngàoLâu dần thấy tình vô íchHối hận thì đã muộn rồi” tạm dịchKhi giao tiếp với anh, lần đầu tiên tôi mơ hồ cảm thấy sự khác biệt giữa Thần và người, khi tôi học Pháp rất tốt, tôi cảm thấy suy nghĩ của mình khác anh, đã khác nhau thì khi ở cạnh anh tôi chẳng có gì để nói, cảnh giới tâm tính khác nhau; khi tôi học Pháp không được tốt thì cái tình cũng nặng, nhân tâm cũng nhiều, tôi và anh lại nói với nhau rất nhiều, cho rằng đến tuổi yêu đương thì nên tìm hiểu nhau thuận theo tự nhiên. Trong những mâu thuẫn thường ngày tôi cho rằng mình là người nhẫn nhịn, phó xuất, vô tư, cho rằng người thường tìm đâu ra được một người bạn gái phẩm chất cao thượng như tôi, luôn giúp đỡ nhau tiến bước! Đây là tâm cầu an dật, cầu ổn định, cầu tình cảm mà rất lâu rồi tôi chưa ý thức được, chúng làm cho cái tình của tôi càng ngày càng nặng, can nhiễu đến việc tôi học Pháp luyện công. Lúc này mẹ thường lo lắng cho tôi “Có phải con yêu rồi sau này sẽ cùng cậu ta sống cuộc sống người thường không, học Pháp luyện công càng ngày càng ít, cuối cùng sẽ bị rớt xuống!” Sư phụ cũng liên tục điểm hoá cho tôi, trong mơ tôi nhiều lần thấy chiếc xe sắp rời bến nên vội lên xe, tôi sốt ruột đến mức thường xuyên chạy đuổi theo xe suốt quãng đường. Tuy nhiên chấp trước vào tình quá to lớn làm tôi lúc tinh tấn, lúc giải đãi, khi tốt khi dở, tâm thái không ổn định, vậy nên tôi vẫn không buông bỏ được tình, bị tình dày vò, tơ vương, cuối cùng bước trên con đường mà cựu thế lực an đông năm 2005, tôi mơ thấy có ba sợi chỉ hồng nối từ trời xuống đất, cảnh tượng tráng quan trong mơ đã khiến tôi cảm khái mãi không thôi “Hoá ra chỉ hồng là có thật! Thực sự có thật!” Sau khi tỉnh dậy tôi đem chuyện này chia sẻ với các đồng tu xung quanh, mọi người đều nói giữa tôi và bạn trai là duyên định tam sinh! Tôi cũng nhận thấy giữa chúng tôi đúng là duyên phận ba đời. Tuy nhiên, một năm sau đó, những điều huyễn tưởng đã bị hiện thực phá vỡ. Cuối cùng anh ấy đề nghị chia tay với lý do “Anh cảm thấy mình không cách nào thỏa mãn được những yêu cầu của em”. Lúc đó tôi mới ngộ ra ba sợi chỉ hồng ấy là duyên phận ba năm giữa chúng tôi, vì từ khi tôi gặp anh lần đầu đến lúc chia tay là vừa vặn ba năm, không sai một phân. Ban đầu tôi không đồng ý với lý do chia tay của anh, cứ tìm cớ, trong tâm nghĩ “Sao lại là yêu cầu của mình cao, mình chẳng yêu cầu anh ấy gì cả, trước giờ chưa từng giống các cô gái người thường đòi này đòi nọ, ép anh phải phấn đấu, phải đi kiếm tiền… sao còn nói yêu cầu của mình cao?” Lòng tôi tràn ngập uỷ khuất. Hôm nay ngẫm lại tôi thấy có một tầng ý nghĩa sâu hơn phải chăng tôi nên đặt yêu cầu cao hơn đối với bản thân, thuận theo quá trình Chính Pháp, người thường với tâm sắc tình nặng sẽ càng ngày càng không đạt đến yêu cầu của tháng sau, mẹ tôi mang đến cho tôi một quyển sách nhỏ có tên là “Tu tâm đoạn dục”, trong các bài giao lưu chia sẻ của đồng tu cũng có nhắc đến các quan điểm như học viên lâu năm không nên tìm học viên mới hay người thường để kết hôn, giữa vợ chồng với nhau cũng cần đoạn dục…, tất cả đã làm tôi rất xúc động. Tôi rất ngưỡng mộ những nhận thức của các đồng tu đối với vấn đề tình, sắc, dục, cũng hết sức xấu hổ về ngộ tính kém cỏi của mình, tôi cảm nhận được một cách sâu sắc rằng mình đã mượn câu “phù hợp tối đa với trạng trái của người thường” để che đậy những chấp trước mà tôi không muốn buông bỏ, lại còn yên tâm thoải mái bàn chuyện yêu đương, vui vẻ một cách không biết mệt. Khi giữa hai chúng tôi xảy ra mâu thuẫn, tôi cũng hướng nội tìm, nhưng mục đích tìm là bất thuần, luôn có một cái tâm là vì để duy trì sự đoàn kết giữa chúng tôi, bản thân còn dùng câu “đứng ở góc độ của họ mà xét vấn đề” để che đậy chấp trước, bề mặt là “suy nghĩ cho người khác” nhưng thực tế là để duy hộ tình cảm của mình, nói cho cùng cũng là tôi không muốn buông bỏ trạng thái con phụ giảng“Hà vi nhân, Tình dục mãn thân”Diễn nghĩaNgười là gì, thân đầy tình dục“Nhân giác chi phân”, Hồng NgâmSư phụ cũng giảng trong Chuyển Pháp Luân rằng“Chúng tôi [đã] giảng, rằng chư vị không thể vì điều này mà làm cho gia đình bất hoà; do đó tại giai đoạn mà chư vị đang có hiện nay, chư vị coi nó thật nhẹ, duy trì sinh hoạt vợ chồng hài hoà như bình thường là được rồi; tương lai [khi] đến một tầng nhất định sẽ có trạng thái của tầng ấy; [còn] hiện tại là như thế này, chúng tôi yêu cầu chư vị thực hiện như thế này là được rồi”.Cũng như các đồng tu khác tôi ngộ được rằng Sư phụ yêu cầu chúng ta là đến cuối cùng phải làm được việc đoạn tuyệt sắc dục giữa nam và nữ. Trong kinh văn Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005 Sư phụ cũng giảng“[Khi] tư tưởng của con người chiếm thượng phong, [thì] vị ấy bước hướng sang phía con người’; [khi] tư tưởng của Thần và chính niệm của con người chiếm thượng phong, [thì] vị ấy bước hướng sang phía Thần’”.Bốn chữ “tu tâm đoạn dục” đã vạch định ra ranh giới giữa người và Thần, tôi ý thức được rằng đã đến lúc tôi phải tu bỏ cái tâm này từ gốc mắt một cái là đến cuối năm 2007, lúc ấy có một bộ phim nổi đình nổi đám một thời, rất nhiều người thường dưới sự dẫn động của sắc dục mà đổ xô đến xem, giới tuyến đạo đức của con người lại trượt xuống thêm một lần nữa. Sư phụ nói cái lý nơi người thường là phản đảo, tôi liền đổi ngược tên của bộ phim thành “Giới Sắc” “Sắc, Giới” là tên một bộ phim của đạo diễn Lý An trình chiếu lần đầu vào 2007. Niệm này vừa xuất ra thì khảo nghiệm về tình chưa từng có bỗng ập đến, lần này còn mạnh mẽ và có tính huỷ hoại hơn, xen lẫn là nỗi buồn và thống khổ, tính thị phi rất sang năm 2008, cô gái 28 tuổi vẫn chưa lập gia đình như tôi đã thành tâm điểm chú ý của những người xung quanh. Lãnh đạo, đồng nghiệp, bạn học, bạn bè và người thân đều ít nhiều lo lắng vì tôi chưa có bạn trai. Trong lòng tôi biết rõ rằng mình không thể kết hôn với người thường, chênh lệch quá lớn, nhưng tôi vẫn chưa gặp được một “Đại Ca Diếp” [2], mình cứ độc thân mãi thế này liệu có lỗi với bố mẹ không, họ có chịu được điều này không? Tôi đã động một niệm “tìm bạn trai cho phải phép”. Thậm chí có lần tôi còn hỏi mẹ “Rốt cục cha mẹ muốn tìm người như thế nào?” Tôi hoàn toàn bị tình cảm của con người chi phối, cảm giác “bi tráng” hệt như cố hoàn thành nhiệm vụ vậy! Với cái tâm này tôi đã cầu được một cậu bạn trai người thường không tồi. Ngay khi chúng tôi gặp mặt nhau, mẹ tôi đã cho tôi xem một video về tu tâm đoạn dục mới nhất trên mạng, trong tâm tôi cứ không ngừng cảm thấy xấu hổ và hối hận. Nhớ lại lúc gặp mặt anh ấy, đối phương thì nói lời yêu đương, vun đắp tình cảm, còn tôi thì hoàn toàn không có tâm trạng đâu để nói với anh ấy những điều này. Lúc ấy tôi liên tục phát chính niệm thanh trừ tà linh phụ thể trong trường không gian của anh; khi xem triển lãm nhìn thấy các tác phẩm biến dị, tôi đã đặt một tấm chắn ở không gian khác, không để những tín tức loạn bát nháo và phụ thể gắn lên thân thể và tư tưởng của tôi; khi đi đường hay đi chơi tôi cũng cố tình giữ khoảng cách với anh ấy và nghĩ rằng chớ làm những việc không phù hợp với hành vi của một đệ tử Đại Pháp; khi nhìn thấy một số bạn trẻ đang ôm nhau tôi bỗng nhớ đến câu nói trong bài chia sẻ của đồng tu Khi yêu bạn có thể giữ được ở giới hạn chỉ nắm tay, chạm khẽ đầu không? Nếu không làm được thì đừng nên yêu nữa đại ý là vậy, không nguyên văn…Quá trình quen nhau thực sự giống như Sư phụ giảng“Kỳ thực chư vị không còn là người thường trong những con người thường nữa, chư vị đều không thể quay về nữa, chư vị thật sự là không thể quay về nữa đâu, vỗ tay sự cách biệt giữa chư vị và người thường quả thật khá lớn rồi” Giảng Pháp trong buổi họp mặt học viên khu vực Châu Á – Thái Bình Dương [2004]Khi anh ấy bắt con tôm sống trong khe suối lên ăn, anh ấy hỏi tôi “Ai đó nói tình yêu là đau khổ, ai đó nói trong tình yêu cần nên hạnh phúc, em nghĩ tình yêu là gì?”, một cảm giác đau khổ dâng tràn trong lồng ngực tôi. Tôi đang làm gì vậy? Giả vờ ứng phó chăng? Tôi muốn tìm một người để làm bức bình phong cho mình, để có thể nói với người thường rằng “Đừng hỏi chuyện của tôi nữa, tôi có bạn trai rồi”, vì tâm hư vinh tâm cầu danh của mình, không cần quan tâm đến cảm nhận của người thường, lợi dụng anh ấy vì cái vị tư vị ngã của tôi, thật nhiều nhân tâm đáng sợ như vậy. Đào sâu hơn nữa tôi thấy tâm ỷ lại, sắc tâm tiềm ẩn, tâm cầu an dật, mong cầu cuộc sống tốt đẹp nơi người thường đều ẩn chứa trong gian này tôi và mẹ hẹn các đồng tu gọi điện giảng chân tướng cho anh ấy, mẹ và tôi sẽ phát chính niệm cho anh, tôi đưa một bài thơ của Sư phụ cho anh đọc, chúng tôi cố gắng giải thể các nhân tố tà ác trong trường không gian của anh, để anh có nhận thức tốt đẹp về Đại Pháp. Vài ngày sau mẹ bảo tôi rằng khi phát chính niệm cho anh ấy, bà đã nghe tên anh được đọc lên, mẹ còn nhìn thấy một cây dương ngụ ý chỉ anh ấy, cái cây rất thẳng nhưng toàn bộ rễ của nó đã bong ra khỏi đất, rễ không còn cắm trong đất nữa. Mẹ và tôi đều ngộ được rằng đã đến lúc kết thúc mọi thứ. Sinh mệnh của tôi và anh ấy vốn không giống nhau, chỉ vì cái danh và hư vinh của người thường mà tôi miễn cưỡng ép mình hoà hợp với người thường một phen, nhưng chỉ sau ba lần gặp anh, tôi đã cảm thấy rất khó chịu. Giống như các đồng tu nói người ta muốn nói chuyện tình cảm, còn mình lại muốn về nhà đọc sách. Thế là chúng tôi chỉ có thể xem nhau như những người bạn tốt mà chuyện này mẹ tôi cũng nhìn thấy được nhân tâm của mình, tuy mẹ ủng hộ suy nghĩ của tôi rằng hoặc đi tìm cho mình một “Đại Ca Diếp” hoặc sống đơn thân, nhưng bà luôn lo sợ tôi sống cô độc, bà có tâm muốn tìm một người chăm sóc tôi. Quan tình của tôi cũng là quan tình của mẹ, bởi vì Sư phụ nói chỉnh thể đề cao, chỉnh thể thăng hoa mà!Trong con mắt người thường thì đường tình của tôi thật trắc trở. Nhưng tôi biết rằng trong lịch sử tôi đã nhiều lần vướng vào chuyện tình cảm. Trong một kiếp nọ chồng của tôi được thiên thượng chọn để tạo một nhóm tượng Phật cho con người mặt đất, rồi dùng thuật che mắt để mọi người tưởng rằng anh đã chết, tôi ở nhà ở góa. Mười năm sau anh đại công cáo thành trở về nhà, thiên thượng để tôi nhìn thấy thành tựu vĩ đại của anh, giống như quần thể tượng Phật rực rỡ huy hoàng kéo dài hàng dặm trong phông nền của các vở Shen Yun “Tạo tượng”, “Hoa sen bay lên”, tôi cứ tán thán mãi, thật sự vui mừng thay cho anh. Nhưng nửa đời của người thường đã trôi qua rồi. Lại có một kiếp chồng của tôi chết trên sa trường, trong lúc bi thương cực độ tôi bảo mình đừng ở đây bi luỵ nữa, tôi còn phải thay chiến bào ra tiền tuyến đánh trận kia mà. Cứ như vậy, qua những kiếp luân hồi trong lịch sử, tôi từng đóng vai một nam nhân chịu khuất nhục, một phụ nữ kiên trinh, trong phấn đấu và chờ đợi đầy gian khổ mà hun đúc nên những phẩm chất kiên cường, để đến ngày nay khi Chính Pháp hồng truyền tôi có thể tu luyện lên trên, để dùng cho Chính Pháp, trong màn sương mờ của tình mà phá kén chui thể tôi từng có những “vợ” hoặc “chồng” trong tiền kiếp, đời này lại có chút duyên mỏng, đa phần là không rõ kết cục duyên phận các đời ấy ra sao. Nhưng trên con đường tu luyện tôi đã vấp ngã rồi bò lên, rồi lại vấp ngã, rồi lại bò lên để vượt qua cái tình ngàn năm này, đã có những cuộc chia ly không tránh được, đã có những giọt nước mắt đau khổ vì hối hận, đã có những lần dửng dưng vô cầu, đã có những lần vui sướng vì chợt ngộ ra được điều gì đó. Thật may mắn là có Sư phụ vẫn luôn dắt tay tôi, không ngừng căn dặn và điểm hoá cho tôi, các đồng tu lại luôn có những thể hội cao hơn, hay hơn và viên dung chỉnh thể, đồng tu mẹ tôi tinh tấn không ngừng, mẹ đã luôn khuyên bảo và giúp đỡ tôi. Hỡi các đồng tu của tôi, chúng ta là những sinh mệnh may mắn nhất, chúng ta và Sư phụ cùng tại thế gian, chúng ta là đồng tại với Chính Pháp. Hãy buông bỏ cái tình được tích lại qua đời đời kiếp kiếp, để cùng theo Sư phụ trở về cùng cho phép tôi được trích dẫn một bài thơ của Sư phụ trong Hồng Ngâm II để chúng ta cùng cố gắngĐoạn Nguyên khúcTu bất nanTâm nan khứKỷ đa chấp trước hà thời đoạnĐô tri khổ hải tổng vô ngạnÝ bất kiênQuan tự sơnTrách xuất phàmTạm diễn nghĩaĐoạn dứt thơ khúc thời nhà NguyênTu không hề khóTâm khó bỏ điBao nhiêu chấp trước đến thời nào mới dứtĐều biết bể khổ mãi không có bờ bếnÝ chí không kiên địnhThử thách lại như núiLàm sao ra khỏi thế giới phàm tụcTạm dịchĐoạn Nguyên khúcTu không khóTâm khó bỏBao nhiêu chấp trước thời nào đoạnĐều biết bể khổ không có bờÝ không kiênQuan như núiSao xuất phàmChú thích[1] “Thủ” Bài thơ do đệ tử Đại Pháp sáng tácChấp trước chi tâm nhất khởiSạ phẩm hảo tự hương điểmĐa thì thuỷ giác vô íchHối thì thác dĩ chú thành.[2] Tên một đại đệ tử của Phật Thích Ca Mâu NiDịch từ đăng 26-02-2023 Mọi bài viết, hình ảnh, hay nội dung khác đăng trên đều thuộc bản quyền của trang Chánh Kiến. Vui lòng chỉ sử dụng hoặc đăng lại nội dung vì mục đích phi thương mại, và cần ghi lại tiêu đề gốc, đường link URL, cũng như dẫn nguồn
duyên tình ngàn năm